Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 210: Không cần người ngoài phải lo




Lăng Thần đứng ngây ra đó nhìn Trần Thuật mua khoai lang, kỷ niệm quá khứ ùa về, nhưng cô mạnh mẽ bấu chặt móng tay vào lòng bàn tay, ép mình quay lại hiện thực, bấm điện thoại cho Vương Tín: ” Tổng giám đốc Vương, anh ấy muốn gặp anh.”

Vương Tín hừ một tiếng khinh bỉ: ” Bảo y lên đây.”

“ Anh ấy bảo anh xuống.”

“ Anh ...”

“ Anh cũng cần phải xuống.” Lăng Thần biết tính khí Vương Tín cho nên không để hắn nổi giận, nói trước: ” Chuyện can hệ trọng đại, tổng giám đốc nên tạm thời nhẫn nhịn.”

Quả nhiên là Vương Tín cúp điện thoại ngay tức thì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không biết lại đập cái gì nữa, dù sao lời cần nói cũng nói rồi, Lăng Thần cất di động đi, tới bên chiếc xe bán khoai, cười hỏi: ” Chú còn nhận ra tôi không?”

Có chứ, cô nương xinh đẹp như vậy sao quên được, trước kia vẫn thường tới chỗ tôi ăn mà.” Chú bán khoai chỉ nửa củ khoai mà Trần Thuật ủ nóng trong lò: ” Bạn trai cô mua đấy, còn giữ cho cô một nửa kìa.”

“ Giữ để tôi ăn đấy.” Trần Thuật ăn ngấu ăn nghiến hết nửa củ khoai lang, sau đó lấy nửa còn lại trên bếp, tung qua tung lại giữa hai tay: ” Cái ông chú này, làm sao lại tùy tiện mang khoai của tôi cho người khác thế
Cô ta đã không phải là bạn gái của tôi nữa rồi, tôi tới để đàm phán.”

Nói rồi cắn một miếng to, khoai nóng vào mồm làm y méo mặt, há mồm thổi không ngớt
“ Tổng giám Trần, anh hẹp hòi quá.” Thật trẻ con, Lăng Thần nói với ông chú bán khoai: ” Chú, cho tôi một củ đi.”

Chú bán khoai không hiểu đôi tiên đồng ngọc nữ này làm sao, chắc là tiểu tình lữ giận dỗi cãi nhau mà thôi, cười khà khà chọn một củ khoai nướng chín tới, cân xong bọc túi giấy đưa Lăng Thần
Lăng Thần cũng bẻ củ khoai làm đôi, một nửa đặt lên bếp, một nửa thổi cho nguội, cẩn thận bóc vỏ, đưa lên miệng, nhẹ nhàng hé môi để lộ hàm răng trắng muốt như bạch ngọc, từ từ nhai khe khẽ: ” Tổng giám Trần ở Đông Chính không tệ hả?”

“ Cô đã gọi tôi là tổng giám rồi, chứng minh tôi đã tiến bộ lớn so với khi ở Hoa Mỹ.” Trần Thuật mồm đầy khoai đáp, lâu lắm rồi không ăn nên hôm nay ăn khoai lang nướng thấy đặc biệt ngon:

“ Cho nên tôi mới lấy làm lạ, anh là phó tổng giám phòng kế hoạch, sao lại ra mặt vì Khổng Khuê
Khổng Khuê có quản lý riêng co mà.” Lăng Thần từ tốn vừa ăn vừa hỏi:

Trần Thuật hơi nhíu mày, cả cách ăn cũng thay đổi rồi, khi xưa Lăng Thần luôn thích cắn miếng lớn, khoai phồng cả má, mắt híp lại thỏa mãn, trông yêu vô cùng, còn kiểu ăn nhỏ nhẹ này sao mà chướng mắt: ” Vì chúng tôi là bạn.”

“ Anh và khổng Khuê là bạn sao?” Lăng Thần hỏi lại
“ Đúng thế.” Trần Thuật nghiêm túc gật đầu: ” Tôi và cô ấy là bạn tốt.”

“ Bạn bè trong giới giải trí sao
Anh đừng để người ta lừa.” Lăng Thần giễu cợt:

Trần Thuật mặt đầy trông đợi: ” Cô nói Khổng Khuê sẽ lừa tôi sao
Lừa tiền hay lừa sắc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bao giờ cô ấy mới ra tay
Tôi nóng ruột lắm rồi đấy.”

Con người thường phạm vào một sai lầm, đó chính là nghĩ mình quá vô tội, nhưng lại thấy người khác quá xấu xa
Lăng Thần không hề biết giữa Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê đã xảy ra chuyện gì
Cho dù là biết đi chăng nữa, e là cô cũng khó mà hiểu được, vào thời khắc Trần Thuật tuyệt vọng nhất, khi mà y liên tục bị người ta từ chối tới mức hoài nghi chính bản thân, có một cô gái có thể ví như vì sao lấp lánh, dùng hành động của mình để an ủi bầu bạn với y chống lại sự nghi ngờ của cả thế giới là thế nào
Khi đó Trần Thuật sơ suất trúng phải độc kế của Vương Tín, tới đâu người ta cũng từ chối tránh như tránh tà, y nằm trên mặt đất nhận hết cuộc gọi từ chối này tới cuộc gọi từ chối khác, chính Khổng Nhược Khuê đã dùng thân phận của mình đảm bảo cho Trần Thuật, nói với người khác, y không phải là kẻ lừa gạt, không phải là kẻ ăn hối lộ
Y có năng lực, cũng có phẩm cách
Nếu không làm sao có được lòng tin của đại minh tinh Khổng Nhược Khuê
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên nghe Lăng Thần nói Khổng Nhược Khuê không đáng tin, cẩn thận bị đối phương lừa, y trực tiếp phản kích
Cô nói người ta lừa tôi à, vậy lừa tiền hay lừa sắc
Tôi hoan nghênh hết
Chuyện này cảm giác giống như mấy bà cô hay đưa chuyện ở trong thôi, nói là anh mau mau về nhà xem, cẩn thận vợ anh không làm cơm cho con anh ăn ..
Chuyện nhà người ta, cần người ngoài như cô lo chắc
Lăng Thân không giận: ” Xem ra tổng giám Trần nóng ruột lắm rồi nhỉ?”

“ Loại chuyện tốt như vậy ai mà chẳng muốn tới mau một chút, người ta là đại minh tinh Khổng Khuê kia mà.”

“ Trước kia tôi không phát hiện anh có tiềm chất sùng bái minh tinh.”

“ Trước kia tôi cũng đâu phát hiện ra cô không phải là người tốt.” Trần Thuật chẳng chịu kém miếng nào:

Lăng Thần nắm chặt củ khoai, mất một lúc mới điều chỉnh lại gương mặt bình thường lại: ” Đúng, tôi không phải là người tốt.”

Đúng lúc này Vương Tín từ tòa nhà Hoa Mỹ đi ra, nhìn thấy Trần Thuật và Lăng Thần đứng bên xe khoai lang ăn khoai lang nướng, mặt tối sầm, cảnh này trước kia hắn từng thấy, cô thư ký nhỏ của hắn hết giờ làm là vội vội vàng vàng chạy tới chỗ bán khoai, bí mật gặp bạn trai
Không ngờ lại lần nữa phải chứng kiến cảnh này, dù biết lý do thì trong lòng hắn vẫn hết sức không thoải mái
Vương Tín đi thẳng tới, chỉ muốn giải quyết chuyện này một cách mau chóng: ” Tổng giám Trần, nếu như có chuyện muốn bàn, vì sao không tới văn phòng tôi ngồi, chỗ này đông người gió lớn, nói chuyện không nghe rõ, hoàn cảnh trò chuyện không phải quá kém à?”

Trần Thuật ăn hết nửa củ khoai lớn rồi, nên nửa củ còn lại ăn thong thả hơn: ” Vì tôi thèm khoai lang nướng.”

Vương Tín cay mày, nhìn cái thứ đen xì xì bẩn thỉu mất vệ sinh, không muốn tới quá gần: ” Tổng giám Trần muốn bàn bạc gì với tôi?”

“ Tổng giám đốc Vương không ăn một miếng à?” Trần Thuật hào phóng nói: ” Ngon lắm đấy, tôi mời.”

Chú bán khoai thấy lại có khách hàng, mau mắn gắp một củ khoai, ra sức chào mời: ” Để tôi chọn cho cậu một củ vừa chín, cậu ăn thử đi, nói không chừng sau này thích tới chỗ tôi ăn khoai, khoai bà nhà tôi trồng ở sân vườn, đảm bảo lắm.”

Rồi đưa khoai cho Vương Tín
Vương Tín không nhận, dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn ông ta: Cái thứ này ai mà thèm ăn
Vương Tín kém quá, Lăng Thần còn có thể làm đối thủ một chút.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.