Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 211: Dễ hơn tưởng tượng




“ Nếu tổng giám đốc Vương không ăn thì coi như tôi mua về.” Trần Thuật thấy chú bán khoai đưa ra mà người ta không lấy, đứng đó rất lúng túng thì nhận lấy túi khoai lang: ” Vừa vặn lát nữa tôi đi thăm người bệnh.”
“ Được, vậy tôi cho vào lò trước, lát nữa cậu đi, tôi bới ra cho cậu.” Chú bán khoai chu đáo nói:
“ Cám ơn chú.” Trần Thuật cho miếng khoai cuối cùng vào miệng, lấy khăn giấy lau qua tay và miệng, thả vào thùng rác mà chú bán khoai chuẩn bị cho khách, xong xuôi rồi mới quay sang Vương Tín, mặt thật như đếm: ” Tổng giám đốc Vương tìm tôi có chuyện gì à?”
“ Hử?” Vương Tín mặt kinh ngạc nhìn Lăng Thần, lòng nghĩ, chẳng lẽ cô không nói gì với y sao, cô đuổi theo người ta chỉ để xuống đây ăn khoai lang nướng à
Cô còn chưa quên tình cũ sao
Lăng Thần sao chẳng biết Trần Thuật đang cố ý bức bách Vương Tín, để hắn phải chủ động nói ra yêu cầu "hòa đàm", như thế trong quá trình đàm phán sẽ rơi vào thế yếu, cho nên lần nữa phải đứng ra hỗ trợ Vương Tín: ” Vừa rồi tổng giám Trần rời đi không cẩn thận để quên tài liệu ở văn phòng tổng giám đốc Vương.”
Trần Thuật "a" một tiếng choảng tỉnh: ” Cô mà không nói thì tôi thiếu chút nữa quên đấy, tài liệu đó ở đâu, tổng giám đốc Vương có mang giùm tôi không?”
Tao là giúp việc cho mày chắc, thứ khốn kiếp này đúng là giỏi làm người khác nổi điên mà, Vương Tín nén giận, lạnh lùng nói: ” Không.”
“ Thôi vậy, không mang thì thôi, chỗ tôi có bản sao.” Trần Thuật cười tỉnh bơ: ” Nếu không có chuyện gì thì tôi đi trước.”
“ Tổng giám Trần, tôi nghĩ hôm nay anh chủ động tới bái phỏng, nhất định không phải ăn củ khoai nướng chứ?” Vương Tín lên tiếng gọi:
“ Vốn là còn có chuyện khác, nhưng mà ăn xong củ khoai lang nướng mới phát hiện là quên mất chuyện muốn làm rồi.” Trần Thuật quay sang chú bán khoai trách: ” Tại chú cả đấy, khoai ngon quá làm người ta quên hết cả công việc.”
Lời trách móc này làm người ta nghe mà khoan khoái, ông chú bán khoai cười lớn: ” Lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lần sau lại đến nhé.”
“ Nhất định rồi, sau này tôi sẽ thường xuyên tới đây.” Trần Thuật thích ăn khoai lang nướng lắm, chỉ vì chuyện của Lăng Thần mà một thời gian không ăn, bây giờ tâm sự hoàn toàn cởi bỏ, thấy vì một nữ nhân xấu mà bỏ món ăn yêu thích thật không đáng: ” Chú, lấy cho tôi củ khoai lúc nãy ...”
Nghĩ tới gì đó, nói thêm: ” Hai củ đi, lấy củ to nhất nhé.”
“ Không thành vấn đề.” Chú bán khoai cao hứng, chàng trai này là khách sộp, sau này phải làm cho cậu ta cái thẻ VIP:
“ Tổng giám Trần, rốt cuộc anh muốn cái gì?” Vương Tín giận lắm rồi, bất chấp đang ở ngoài đường, quát: ” Có chuyện thì nói, đừng có làm ra vẻ nữa.”
“ Tổng giám đốc Vương sợ rồi à?” Trần Thuật tủm tỉm cười nhìn bộ mặt vặn vẹo vì giận của Vương Tín, mới thế đã mất bình tĩnh rồi sao, dễ hơn y tưởng:
Ôi, chỉ được cái mẽ ngoài thôi
“ Tôi sợ cái gì cơ chứ
Tôi có cái gì mà phải sợ.” Vương Tín lớn giọng:
“ Có tật thì giật mình.” Trần Thuật nhìn Vương Tín và Lăng Thần cười lớn: ” Vốn tôi không chắc, tôi chuẩn bị vài bản tài liệu, định đi tới mấy công ty lớn một lượt xem phản ứng của họ thế nào về chuyện này.”
“Nhưng khi tôi cố ý bỏ quên tài liệu trong phòng, thư ký Lăng lập tức đuổi theo chặn lại, còn cả phòng thư ý liên tục gọi điện cho tôi, ngay cả tổng giám đốc Vương tâm cao khí ngạo xưa nay không để ai vào mắt cũng đích thân xuống lầu gặp tôi, vậy xem ra tôi suy đoán chính xác rồi.”
“Kẻ xấu đúng là chuyên làm việc xấu.”
Vương Tín tái mặt, không ngờ mình biến thành con khỉ để người ta trêu đùa, bước tới gằn giọng: ” Trần Thuật ...”
“ Tổng giám Trần.” Lăng Thần thấy Vương Tín lại lần nữa rơi vào bẫy của Trần Thuật, chủ động nhảy ra làm trung gian cho hai người, lúc này cô cần phải bình tĩnh để giải quyết sự việc: ” Nếu như anh đã tìm tới tận nơi, vậy nhất định là muốn giải quyết vấn đề này phải không
Vậy hà tất sinh sự thêm làm gì?”
Người xưa nói quả không sai, những thứ không thể vãn hồi là bát nước hất đi và nữ nhân ngã vào lòng nam nhân khác
Đương nhiên Trần Thuật chẳng định vãn hồi gì, mà thấy Lăng Thần một mực bảo vệ Vương Tín, sinh chút cảm khái thôi: ” Cô Khổng Khuê ngã ở bể bơi liên quan tới Hoa Mỹ phải không?”
“ Tổng giám Trần không có chứng cứ thì đừng nói bừa.” Lăng Thần phản bác, song giọng giảm xuống mức tối đa, chỉ để mấy người họ nghe được:
“ Vừa rồi đã xem kỹ tài liệu tôi bỏ lại chưa, chúng tôi đã xác định được cô gái tên Trịnh Mẫn Chi cố ý đổ nước lau sàn ra mép bể bơi hãm hại cô Khổng Khuê
Tôi phát hiện ra, trước kia Trịnh Mẫn Chi làm việc ở truyền thông Bách Nhạc, mà Bách Nhạc là công ty do Hoa Mỹ đầu tư ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước kia tôi cũng có không ít nghiệp vụ tiếp xúc với Bách Nhạc, sự vụ quan hệ xã hội của Bách Nhạc do bộ phận quan hệ xã hội của Hoa Mỹ giải quyết thay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế nên tôi tới tìm Hoa Mỹ đầu tiên.”
“ Thì sao nào, Trịnh Mẫn Chi đã rời khỏi Bách Nhạc rồi, chuyện này không liên quan gì tới Bách Nhạc, nói gì tới Hoa Mỹ.” Vương Tín hỏi vặn:
“ Tôi biết các người sẽ chối mà.” Trần Thuật vẫn vui vẻ, kể ra diện tình nghi không rộng, người có đủ danh tiếng thay thế Khổng Nhược Khuê không nhiều, có cả công ty đủ lớn chống lưng không sợ Đông Chính báo thù càng ít, gộp hai điều kiện lại kẻ hiềm nghi chỉ còn trên đầu ngón tay, chi tiết khác chỉ là vụn vặt:
Tìm được hung thủ thực sự rồi, dễ hơn cả dự đoán
“ Ai mà lại đi thừa nhận chuyện xấu liên quan tới mình chứ
Tôi cũng khuyến cáo tổng giám Trần, bây giờ anh không chỉ đại biểu cho bản thân, mà còn đại biểu cho Đông Chính ..
Cho nên chớ có nói bừa bãi, nếu không chúng tôi sẽ khởi tố anh tội phỉ báng đáng.” Vương Tín uy hiếp trước, cảnh báo Trần Thuật, trước kia mày chó cùng giứt dậu nên tao mới không chấp, bây giờ tính thế khác rồi, cẩn thận cái mồm kẻo mang họa:
“ Chà, là một nhân viên quan hệ xã hội của Hoa Mỹ, tổng giám đốc biết khi tôi gặp phải loại chuyện này sẽ xử lý ra sao không?” Trần Thuật cười tươi như cũ: ” Coi như là lần cuối cùng tôi báo cáo công tác với cấp trên đi.”
“ Xử lý thế nào?” Vương Tín muốn xem xem Trần Thuật đã tung chủ bài ra chưa, chứ vẻn vẹn chút tài liệu kia mà muốn Hoa Mỹ chủ động nhận tội thì mơ tưởng:
Cùng lắm hắn có thể ném Bách Nhạc ra, nhưng bất kể thế nào đừng hỏng đụng tới thanh danh hay lợi ích của Hoa Mỹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.