Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 212: Ra điều kiện đi




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Thứ nhất tôi sẽ để ...”
Trần Thuật tới gần hơn, lúc nãy y đứng sát bên Lăng Thần, ba người hai nam một nữ giống đứng giữa phố mật mưu làm phản: ” Một nhân vật thần bí đứng ra bộc lộ rằng Khổng Khuê không phải trượt chân bị ngã, mà là có kẻ hãm hại.”
“Đồng thời, tôi sẽ bảo nhân vật thần bí kia công bố đoạn video lúc cô ấy bị ngã, rất nhanh có người tình cờ phát hiện, dưới chân Khổng Khuê có bọt xà phòng ..
Nên nhớ mỗi một cư dân mạng lại là một thám tử, bọn họ rất thích làm Sherlock Holmes trên mạng ...”
“Khi mỗi người nhìn ra một điểm khả nghi, dần dần càng có nhiều người tin lời người thần bí, thậm chí tôi tin phát hiện của họ sẽ nhiều hơn của tôi
Đặc biệt fan của Khổng Khuê, bọn họ sẽ không bỏ qua dù chỉ là một sợi tóc rơi ở hiện trường.”
Vương Tín hơi giật mình
“ Đợi khi chân tướng đã rõ, lửa giận của fan cô ấy sẽ phải xoa dịu ra sao, đám quần chúng ngồi cắn hạt dưa làm sao để thỏa mãn tính tò mò
Vừa vặn lúc đó chúng tôi báo cảnh sát nói phát hiện ra người khả nghi, sau đó đưa Trịnh Mẫn Chi vào đồn ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh nghĩ xem dưới áp lực dư luận và áp lực của cảnh sát, một cô gái trẻ có thể kiên trì được bao lâu.”
“ Khi đó Bách Nhạc sẽ bị cuốn vào, mà nó là công ty con bị Hoa Mỹ mua, Trương Á Châu ông chủ công ty này là em họ của tổng giám đốc Vương ...”
“Trước kia tổ Lôi Đình chúng tôi giúp Bách Nhạc xử lý một nguy cơ thương hiệu, ông chủ Trương khi mời chúng tôi ăn cơm, vì thể hiện là người cùng nhà, cố ý nói ra mình là em họ của tổng giám đốc Vương.”
Lăng Thần kín đáo bước sang trái một bước, khẽ chắn trước mặt Vương Tín, như thế vừa có thể ngăn cản trong trường hợp hắn mất kiểm soát, lại hình thành thế đối lập với Trần Thuật: ” Tổng giám Trần, chúng tôi không phải trẻ con đâu, mấy lời của anh chẳng dọa được ai hết.”
“ Tôi có dọa ai sao, tôi đang trình bày kế hoạch của mình mà, cô nghe hết rồi hẵng kết luận.” Trần Thuật chú ý động tác của Lăng Thần, xem ra chuyến này phải đối đầu với bạn gái cũ chứ không phải Vương Tín rồi:
Thú vị đấy, trước kia cô ta luôn nghĩ bản thân thông minh hơn mình
“ Mảng quản lý nghệ sĩ bên Bách Nhạc làm rất tệ, phía đó làm gì có nghệ sĩ nào có thể đấu lại với Khổng Khuê, bọn họ giở thủ đoạn này làm gì
Báo thù, trút hận
Hay có mục đích khác, đương nhiên là gì cũng không phải chuyện tôi cần suy nghĩ.”
“Đợi khi Trương Á Châu vào làm bạn với Trịnh Chi Mẫn, tôi đoán phía công an sẽ cậy miệng họ cho đáp án thôi, chúng ta không cần lo thay họ.”
“ Có điều tôi nghĩ công chúng sẽ không cần đợi câu trả lời của cảnh sát cũng hình dung đã rồi
À phải, nghe nói ông chủ của CE trước khi tới gặp cô Khổng Khuê còn ăn cơm với cô Đinh Tinh ....”
“Oa, đợi khi ngoài kia sục sôi muốn tìm ra hung thủ thực sự hãm hại cô Khổng Khuê mà lại có người đem tin này tiết lộ ra, tôi nghĩ cô Đinh Tinh chắc là sẽ khó khăn lắm.”
“ Trần Thuật, mày, mày thật vô sỉ.” Dọa mình, y dám đe dọa mình, thứ sâu bọ cặn bã này, mày đắc ý quá rồi, Vương Tín tay run bật bật: ” Mày dùng thông tin khi còn ở Hoa Mỹ để công kích Hoa Mỹ, mày còn lương tâm không, còn đạo đức nghề nghiệp không?”
“ Tổng giám đốc Vương, anh nói thế thì oan cho tôi quá.” Trần Thuật thản nhiên giang tay:
“ Thứ nhất, trước khi tôi rời khỏi Hoa Mỹ không ký hợp đồng từ chức với Hoa Mỹ, khi đó anh vội vội vàng vàng đá tôi đi cho nhanh, ngay cả tiền lương tháng cuối cũng trả bằng tiền mặt
Mặc dù sau này tôi mới hiểu đó là cạm bẫy, lúc đó anh có chất vấn lương tâm mình không nhỉ?”
“ Thứ hai, Trương Á Châu tự tiết lộ là em họ anh, không phải là cơ mật liên quan tới Hoa Mỹ, cũng không liên quan gì tới công tác gì trước kia của tôi, tôi không có nghĩa vụ gì phải giúp anh giữ bì mật.”
“ Thứ ba, nếu tổng giám đốc Vương đã nói tới đạo đức nghề nghiệp, vậy chúng ta nói về vấn đề này vậy
Giữa công ty với nhau có sự cạnh tranh là điều bình thường, nhưng vì cướp một cái hợp đồng mà làm hại một cô gái vô tội, sử dụng thủ đoạn đê hèn khiến cô ấy bị thương, lại còn vì thế mà khả năng phải hủy hợp đồng gánh chịu tổn thất lớn.”
“Loại người làm ra chuyện này mà cũng có tư cách nói tới đạo đức nghề nghiệp à?”
Ánh mắt Trần Thuật chứa đầy căm ghét lẫn khinh bỉ: ” Có lẽ trong lòng tổng giám đốc Vương, chỉ có nhân viên tầng dưới phải tuân thủ, còn ông chủ ở trên cao như anh không cần
Đừng nói tới đạo đức nghề nghiệp, tôi e đạo đức cơ bản nhất của con người ...”
Lăng Thần cắt lời trước khi Trần Thuật nói ra lời chọc giận Vương Tín, nếu Vương Tín không kiểm soát được đấm y một cái thôi, cô không dám tưởng tượng hậu quả: ” Tổng giám Trần, không cần dài dòng nữa, ra điều kiện đi.”
“ Tôi thấy tâm tình tổng giám đốc Vương có vẻ không tốt lắm, có phải là không muốn đàm phán không, nếu không muốn thì tôi không ép.” Trần Thuật vẫn tiếp tục mỉa mai: ” Hay là đợi tổng giám đốc Vương bình tĩnh lại đã rồi hẵng nói sau?”
“ Tổng giám Trần, anh cứ nói ra điều kiện đi.” Lăng Thần lần nữa chủ động lên tiếng thay Vương Tín, nhẹ nhàng khuyên: ” Tôi nghĩ tổng giám Trần từ xa tới đây không phải chỉ vì giáo huấn chúng tôi một phen, hoặc là ăn khoai lang nướng ..
Thời gian mọi người đều quý giá, không cần trì hoãn nữa.”
Vương Tín cắn răng nói: ” Ra điều kiện đi.”
“ Sớm biết các người sẽ nói ra câu ra điều kiện đi, mấy người có tiền thích câu này lắm, vì họ nghĩ chuyện gì mình cũng giải quyết được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cho nên tôi đã chuẩn bị sẽ sàng rồi.” Trần Thuật lấy trong cặp ra một tờ giấy: ” Tôi nghĩ các người sẽ không từ chối đâu.”
Lăng Thần nhận lấy xem qua một lượt, sau đó không tỏ chút thái độ nào đưa cho Vương Tín
Vương Tín thì nhìn một cái mặt đã tái mét, ánh mắt hung dữ nhìn Trần Thuật, quát: ” Mày điên à?”
Nói xong thấy người qua đường nhìn mình, đành áp giọng xuống, cơn giận muốn thiêu cháy vạn vật thì không hề giảm: ” Dám cướp đi vị trí đại diện DSN của Đinh Tinh à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.