Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 215: Chân tôi dài lắm phải không?




Trần Thuật nghe Khổng Nhược Khuê kể chuyện tuổi thơ, không khỏi dâng lên sự đồng cảm, cao hứng vỗ tay đánh đét: ” Chúng tôi hồi nhỏ cũng thế đấy, khi đó trong thôn chúng tôi trồng nhiều khoai lang lắm, nhưng mà bọn nhóc chúng tôi không về nhà mình bới khoai, chuyên môn đi ăn trộm của nhà người khác.”
“Có lần khoai còn chưa kịp nướng chín thì đã bị chủ khoai lần theo manh mối tìm ra, cầm roi mây quất túi bụi, bọn tôi hết đường thoát, cả bọn lao ào ào xuống sông, thuận theo dòng chảy bơi xuống hạ du, qua bờ đối diện hái lê rồi mới về ..
Nhớ lại thì khoai lang nướng khi đó mới là ngon nhất.”
Khổng Nhược Khuê mừng rỡ nhổm người dậy: ” Anh nhớ ra rồi à?”
“ Nhớ ra rồi, ai hồi nhỏ mà chẳng làm vài chuyện trộm gà bắt chó, đánh nhau phá phách làng xóm
Cô cũng thế phải không
Fan của cô mà biết thì không biết sẽ phản ứng thế nào.”
Khổng Nhược Khuê đã khẳng định, cái tên này là thằng ngốc, há miệng thật to trút giận lên củ khoai lang, đồ ngốc, cái đồ ngốc:
“ À quên nói với cô chuyện chính, hôm nay tôi tới tập đoàn Hoa Mỹ tìm Vương Tín và Lăng Thần.”
“ Lăng Thần à?” Khổng Nhược Khuê vừa ăn khoai lang, vừa dùng mắt đánh giá Trần Thuật: ” Cái tên này nghe hơi quen, hình như là có ai đó nhắc tới rồi.”
“ Bạn gái cũ của tôi.”
“ Ồ, bao sao tôi nghe ai đó say rượu gọi cái tên này cả đêm, tôi còn cho rằng trời sáng anh có chuyện gì quan trọng muốn làm cơ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lăng Thần, tên nghe thật là hay.”
Sao Trần Thuật ngửi thấy mùi chua chua nhỉ, không biết mình có nhầm không, nghi hoặc nhìn Khổng Nhược Khuê
“ Anh hoài nghi chuyện này liên quan tới Hoa Mỹ à?” Khổng Nhược Khuê điềm nhiên hỏi:
“ Mới tới thì hoài nghi, nhưng tôi tới một cái là khẳng định được rồi.” Trần Thuật nói với giọng hết sức chắc chắn, sau đó đem toàn bộ cuộc gặp mặt ngày hôm nay thuật lại, ánh mắt di chuyển tới cái chân bó bột của Khổng Nhược Khuê, hậm hực nói:
“ Cạnh tranh thương nghiệp bình thường thì chúng ta có thể tiếp nhận, nhưng bọn họ vì đoạt lợi ích của người khác mà lại dùng thủ đoạn đê hèn như thế, tôi nhất định khiến bọn họ phải trả một cái giá thật đắt.”
“Nếu không bọn họ cho rằng chuyện mình làm không ai hay biết, về sau lại hại người khác, ai biết còn làm chuyện điên cuồng nào nữa.”
“ Đã thế đến khi tôi nói ra toàn bộ thủ đoạn của họ, tên Vương Tín đó mắng tôi hèn hạ vô sỉ, cô nói xem trên đời sao có loại người như thế
Hại người khác không sao, khi người ta đánh trả lại mình như là người oan ức nhất trên đời.”
“ Sinh ra trong điều kiện quá ưu việt, từ nhỏ tới lớn mọi chuyện đều thuận lợi, tự cho mình là đúng, bề ngoài lịch sự phong độ, đến khi gặp chuyện không vừa ý thì nổi điên đổ lỗi cho tất cả ...” Khổng Nhược Khuê khẽ thở dài, vào nghề nhiều năm, còn lạ gì nghề này bề ngoài thì đẹp đẽ, sau lưng ai đếm cho hết những chuyện dơ bẩn:
“ Hắn ...” Trần Thuật không thấy có cách hình dung nào chuẩn xác hơn, thở dài: ” Hắn đúng là con người như thế.”
“ Tôi gặp loại đó không ít.” Nơi nào có mật thì nơi đó có ruồi, giới giải trí tập trung bao nhiêu mỹ nữ như vậy, đám công tử ca sao chịu bỏ qua, Khổng Nhược Khuê cảm thán:
“ Mấy năm qua sở dĩ tôi hành sự khác người, không tham gia bữa cơm xã giao, không gia nhập các hội nhóm, giảm tiếp xúc lĩnh vực thương nghiệp, trừ đóng phim, tôi rất ít tiếp xúc với người trong nghề là vì thế
Người bạn thân nhất cũng là người ngoài nghề, ở trong giới này, gần như cái gì cũng là giả.”
“ Tôi cho rằng như thế là có thể bảo vệ được mình, không ngờ chuyện chẳng bao giờ đơn giản.”
“Chỉ vì tranh chấp một lợi ích mà có những kẻ vẫn nghĩ mọi cách kéo người ta xuống, còn giẫm đạp thêm vài cái, khiến người ta thân bại danh liệt, mãi mãi không thể ngóc đầu lên được.”
Khổng Nhược Khuê say mê với diễn xuất, từ khi ký hợp đồng với Đông Chính, mọi sự vụ giao cho Vương Thiều quản lý, chỉ cần cho cô không gian và thời gian tự do hô hấp mài giũa kỹ thuật diễn xuất, cô có thể nhường ra lợi ích
Đề phòng đủ cách rồi mà lần này vẫn bị thứ tiểu nhân như Hoa Mỹ tính kế
Trần Thuật cũng phải thừa nhận trong chuyện này yếu tốt may mắn không nhỏ, Hoa Mỹ làm quá kín, chính bản thân Khổng Nhược Khuê còn cho rằng là cô bị trượt chân, huống hồ là người khác
Tất cả vì một câu lỡ lời của Franco khiến Trần Thuật sinh nghi, không thể không nói câu "thiên lý bất dung gian" , "muốn người ta không biết thì trừ phi đừng có làm" đã ứng nghiệm
Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật cảm kích: ” Tổng giám Trần, nếu không có anh, không biết kết quả lúc này thế nào
Có lẽ tôi vừa bị thương, lại còn phải đền bù lớn cho CE vì không hoàn thành hợp đồng
Nghĩ lại thực sự không rét mà run, trong cái vòng tròn, không cần đao kiếm cũng có thể khiến người ta toàn thân thương tích.”
“ Không thể nào.” Trần Thuật không nghĩ vậy: ” Với tính cách và sự thông minh của cô, làm gì có chuyện mặc CE bắt nạt
Chẳng qua chân cô bị thương, tôi chỉ giúp cô làm việc cô sẽ làm thôi.”
“ Khi phát hiện ý đồ của CE, tôi đúng là có ý định phản kích, nhưng thực sự lúc đó tôi chưa biết phải làm gì, tôi không có tâm tư tinh tế như anh, không có miệng lưỡi sắc như dao giống anh, càng không có thủ đoạn phản kích làm tựa dao lóc xương của anh
Nếu là tôi làm, cũng không làm tốt như anh, hoặc có thể nói ở loại chuyện này, tôi kém xa anh.”
“ Cô đánh giá tôi cao như thế, làm tôi có chút khẩn trương đấy.” Trần Thuật cười xấu hổ: ” Cô càng khen tôi lợi hại nghe càng giống nói tôi không phải người tốt.”
“ Thế à?” Khổng Nhược Khuê đặt củ khoai xuống, uống ngụm trà cho thấm họng: ” Sao tôi thấy tổng giám Trần hưởng thụ lắm.”
“ Tôi thể hiện rõ ràng vậy à?” Trần Thuật càng xấu hổ: ” Tôi vốn cố gắng tỏ ra ngại ngùng một chút đấy.”
“ Nên ngại ngùng là tôi mới phải.” Khổng Nhược Khuê híp mắt lại đánh giá Trần Thuật: ” Tổng giám Trần nhìn thấy bong bóng dưới chân tôi, chứng tỏ lúc tôi lên khỏi mặt nước anh xem kỹ lắm, xem bao lần thế
Mười lần hay hai mươi lần
Vóc dáng tôi có phải tốt lắm không
Chân tôi dài lắm phải không?”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.