Khổng Nhược Khuê phát hiện sai lầm của mình trừng mắt với Trần Thuật, thì thào: ” Nói vậy có phải là hơi quá đáng rồi không?”
“ Đúng là hơi quá đáng thật.” Trần Thuật gật đầu:
“ Tôi quen bảo Dì Hai như vậy.” Khổng Nhược Khuê nhìn Trần Thuật mà không biết nói gì luôn, cho dù cô không thích Bạch Khởi Nguyên cũng không thể làm tổn thương người ta như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đây đâu phải từ chối, mà là tát vào mặt
“ Tôi quên mất nơi này là nhà cô.” Trần Thuật bối rối giải thích, nhất thời không biết giải quyết tình huống này thế nào, y cũng chẳng ưa gì Bạch Khởi Nguyên, song lúc này có chút không đành lòng: ” Hay là bảo Dì Hai nói lại lần nữa.”
“ Nói thêm lần nữa có tác dụng gì, người ta tức giận bỏ đi rồi.”
“ Hay để tôi gọi điện giải thích?”
“ Bỏ đi.” Khổng Nhược Khuê phiền muộn xua tay, chuyện này do Trần Thuật nói sẽ càng bôi càng đen, cô phải tự mình nói chuyện với Bạch Khởi Nguyên mới được: ” Có cơ hội tôi ...”
Đúng lúc này lại có tiếng chuông
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật nhìn màn hình, ngạc nhiên về sự kiên trì của thằng cha này: ” A, anh ta còn chưa đi, vẫn cứ đứng ở cửa.”
“ Mời anh ấy vào đi.” Khổng Nhược Khuê thở dài:
“ Được.” Trần Thuật cầm ống nghe lên nói: ” Bạch gia, tôi là Trần Thuật, cô Khổng Khuê mời anh vào.”
Bạch Khởi Nguyên ngẩng đầu lên nhìn camera, khuông mặt anh tuấn không có chút cảm xúc nào
Đợi Bạch Khởi Nguyên đi vào, Trần Thuật ân cần đứng ở cửa đón, vừa thấy người đã niềm nở chào đón: ” Bạch gia tới rồi.”
“ Tổng giám Trần cũng ở đây sao?” Bạch Khởi Nguyên vừa thay giày vừa hỏi, không cả nhìn Trần Thuật:
“ Tôi tới thăm cô Khổng Khuê, thuận tiện báo cáo công tác.” Trần Thuật nói đúng sự thật:
“ Báo cáo công tác à
“ Bạch Khởi Nguyên lên giọng: ” Tiểu Khuê chân đã bị thương như thế rồi, giờ là lúc tĩnh dưỡng, có công việc gì mà nhất định cần cô ấy xử lý
Có chuyện thì đi tìm Vương Thiều, Vương Thiều không xử lý được thì tìm tôi ..
Tôi không tin cả cái Đông Chính lớn như thế không có ai có thể quyết định mà phải đi tìm ...”
“ Không sao.” Khổng Nhược Khuê lên tiếng: ” Em ở nhà buồn chán, có chút việc để hoạt động đầu óc một chút cũng tốt.”
“ Cho nên anh mới tới trò chuyện với em.” Bạch Khởi Nguyên quay sang Khổng Nhược Khuê, từ giọng nói tới ánh mắt thay đổi hẳn, đưa bó hoa tới, giọng trầm ấm: ” Tặng em, chúc em sớm bình phục.”
“ Cám ơn anh.” Khổng Nhược Khuê nhận bó hoa đặt qua một bên, miệng giữ nụ cười đúng lễ phép: ” Khởi Nguyên, anh ngồi đi.”
Bạch Khởi Nguyên ngồi xuống chỗ Trần Thuật vừa ngồi: ” Vừa rồi tổng giám Trần nói em không ở nhà, trong lòng anh còn nghĩ, chân em bị thương như thế, còn chạy đi đâu được
Anh lo em không chịu nghỉ ngơi lại ra ngoài, chẳng may va chạm vết thương thêm nặng thì biết làm sao?”
Câu nói này bề ngoài là lo lắng cho sức khỏe của Khổng Nhược Khuê, nhưng ý tức thực là công kích Trần Thuật: Y bằng vào cái gì mà nói em không có nhà
“ Vừa rồi tôi đùa với Bạch gia, không ngờ Bạch gia nhìn ra ngay lập tức, không đi mà còn ấn chuông lần nữa ...” Trần Thuật cười ha hả, chẳng thể nói là cô ấy nghe nói là anh tới thuận miệng bảo không có nhà, thế bằng với việc tát người ta cái nữa rồi, vừa nói vừa rót một cốc trà đặt trước mặt Bạch Khởi Nguyên: ” Bạch gia, uống trà đi.”
Bạch Khởi Nguyên khẽ gật đầu: ” Cám ơn.”
Trần Thuật lại nhiệt tình đưa cái đĩa tới gần: ” Bạch gia ăn khoai lang nướng đi, tôi vừa mới mua về, chắc là hơi nguội rồi ..
Hay là để tôi làm nóng.”
Bạch Khởi Nguyên hết sức nhẫn nại, nguyên nhân không gì khác ngoài thái độ của Trần Thuật, đây là nhà Khổng Nhược Khuê, y là cái gì mà tỏ thái độ như mình là chủ nhà
Hết pha trà đãi khách lại mời ăn khoai lang, cậu là cái gì của cô ấy chứ
“ Dì Hai đâu?” Bạch Khởi Nguyên lên tiếng nhắc nhở Trần Thuật về thân phận của mình: ” Những chuyện này bình thường do Dì Hai làm mà, tổng giám Trần cũng là khách, đừng tốn công vất vả nữa.”
Trần Thuật vừa rồi chỉ muốn chuộc lỗi với người ta, đâm ra thể hiện hơi quá: ” Dì Hai ở trông bếp làm cơm, để tôi gọi ra nhé?”
“ Vậy thì không cần nữa.” Bạch Khởi Nguyên cầm lấy củ khoai lang ngồi bóc vỏ: ” Tôi và Tiểu Khuê lại không phải là người ngoài, tôi muốn uống trà thì sẽ tự rót, muốn ăn sẽ tự ăn, lại còn khách khí với cô ấy sao?”
“ Đúng đúng, không cần khách khí.” Trần Thuật liền không tiếp khách nữa, ngồi xuống bên cạnh Khổng Nhược Khuê tự nhiên như không:
Bạch Khởi Nguyên thầm nghiến răng, vốn đợi Khổng Nhược Khuê trả lời câu này của mình, vậy mà cô không nói, Trần Thuật nói thay, hắn không chịu thua dễ như vậy, bóc vỏ xong đưa khoai tới: ” Tiểu Khuê, em ăn đi.”
“ Em không ăn đâu.” Khổng Nhược Khuê khẽ lắc đầu: ” Vừa rồi tổng giám Trần bóc cho em một củ, ăn hơi no.”
Bạch Khởi Nguyên mỉm cười, tự mình ăn củ khoai chẳng biết mùi vị kia, hắn có thể cảm giác được, không, không phải cảm giác mà nhìn thấy rõ ràng, Khổng Nhược Khuê đối xử với Trần Thuật càng thêm thân thiết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù không biết giữa bọn họ xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn cách họ ở bên nhau, trông càng giống người nhà, chẳng cần cố tình nhận vơ như mình
Mặc dù mình quen Khổng Nhược Khuê trước Trần Thuật rất nhiều năm, còn cùng cô hợp tác qua nhiều bộ phim, thậm chí đóng đôi tình lữ, có khoảnh khắc ngọt ngào tới giờ hắn vẫn cảm tưởng đó là cảm xúc thật chứ không chỉ là vai diễn
Thân hình yêu kiều kia từng nép trong lòng hắn thủ thỉ những lời yêu thương say đắm, cánh môi hồng nhuận kia từng trao cho hắn nụ hôn nồng cháy
Vậy mà hắn phải nhận thua sao
Không, đó không phải phong cách của hắn
Huống hồ chuyện tình cảm sao có thể nhận thua, hắn nhất định phải tìm được điểm đột phá, nhất định nắm lại được quyền chủ đạo với cô
Hắn tin thực lực của mình, hắn tin bọn họ có cơ sở tình cảm, chỉ cần bỏ ra thêm thời gian tinh lực mà thôi
Trước kia hắn cho rằng đây là chuyện hiển nhiên nên bỏ lỡ cơ hội, song bây giờ hắn sẵn lòng làm nhiều hơn nữa
Dì Hai từ trong bếp bê mâm thức ăn đi ra, gọi: ” Tiểu Khuê, Tiểu Thuật, ra bàn ăn cơm ...”
Giữa chừng thấy Bạch Khởi Nguyên, nói thêm: ” Khởi Nguyên tới rồi à
Vừa vặn, cơm mới làm xong, ăn một chút nhé?”