Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 218: Ai là cầm thú




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Khởi Nguyên cung kính đứng dậy: ” Xem ra hôm nay tôi có khẩu phúc rồi, rất lâu chưa được ăn cơm do Dì Hai làm, đúng là có hơi nhớ.”
“ Đúng thế, Khởi Nguyên cũng khá lâu rồi chưa tới nhà nhỉ.”
“ Vậy sau này tôi thường xuyên tới thăm Dì Hai.” Bạch Khởi Nguyên mừng rỡ nói, không phải là một thời gian không tới, mà là gần một năm rồi không tới, người ta không mời, chẳng lẽ hắn mặt dày mày dạn tới nhà:
Huống hồ mọi người đều bận rộn, nếu không phải bản thân đi quay phim thì Khổng Nhược Khuê không ở nhà, thời gian khó mà trùng khớp, muốn gặp mặt ăn một bữa cơm không phải chuyện dễ dàng
Ở trong cái nghề này của họ, đôi khi hẹn bạn bè đồng nghiệp ăn bữa cơm phải hẹn nửa năm ..
Vẫn có khả năng bị thả bồ câu
Giờ tốt rồi, sau này có cái cớ đường hoàng tới nhà, đã quyết định theo đuổi Khổng Nhược Khuê, tất nhiên cần vứt bỏ một phần tự tôn
Khổng Nhược Khuê bảo Trần Thuật: ” Chúng ta ăn cơm thôi.”
“ Ừ.” Trần Thuật lấy xe đẩy, tự nhiên như không bế Khổng Nhược Khuê lên, đẩy cô vào nhà ăn:
Tay nghề nấu nướng của Dì Hai tốt lắm, hương sắc vị đầy đủ
Bạch Khởi Nguyên rất giỏi ăn nói, luôn khống chế chủ đề trên bàn ăn, dưới sự kiến nghị của hắn, mọi người còn uống một chai rượu vang, Khổng Nhược Khuê vì phải uống thuốc nên chỉ uống nước quả
Ăn cơm xong, không ngờ Bạch Khởi Nguyên chủ động giúp dọn dẹp bát đũa, nhưng bị Dì Hai dứt khoát đẩy ra cửa, nói chuyện này sao có thể để một đại minh tinh làm, rồi chỉ Trần Thuật: ” Để đứa cháu ngốc của tôi làm là được rồi.”
Trần Thuật vội vàng chạy tới giúp: ” Để tôi để tôi, Bạch gia cứ ngồi nghỉ đi.”
Bạch Khởi Nguyên có chút tủi thân, hắn cảm giác như cả thế giới đang bắt nạt mình, hắn cũng muốn làm đứa cháu ngốc nhà Dì Hai
Trần Thuật giúp Dì Hai dọn dẹp bát đũa xong lại mang trà thơm cùng hoa quả lên
Dì Hai xong xuôi công việc nói: ” Đám trẻ tuổi mấy đứa trò chuyện nhé, dì còn có chuyện phải đi trước đây.”
Tiễn Dì Hai đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ba người, Trần Thuật nhìn Bạch Khởi Nguyên tự nhiên nói cười toàn kể lại chuyện trước kia hắn và Khổng Nhược Khuê quay phim cùng nhau, đương nhiên không có phần Trần Thuật trong câu chuyện đó, xem ra không hề có ý cáo từ
Bạch Khởi Nguyên không đi thì y cũng không thể đi, dù sao nếu y đi rồi, trong phòng chỉ còn hắn và Khổng Nhược Khuê nữa thôi, chân cô ấy bị thương như thế, chẳng may hắn nổi lòng cầm thú, cô ấy làm sao có thể kháng cự được
Mình phải ở lại bảo vệ cô ấy
“ Khởi Nguyên, chiều nay anh có lịch trình phải không?” Khổng Nhược Khuê nhón quả ô mai cho vào mồm ngậm: ” Em biết công việc bận rộn, mỗi ngày lịch trình nhiều không xuể, anh cứ đi làm việc của mình đi, chỗ em không phải lo đâu.”
“ Anh không lo mà được à?” Bạch Khởi Nguyên thầm nghĩ, nếu anh đi rồi chỉ còn em với thằng đó, chân em bị thương mà thằng đó lại chẳng phải thứ tử tế ..
Chẳng may y nổi lòng cầm thú thì sao
Em gọi trời không được, gọi đất không thưa:
“ Buổi chiều anh không có lịch trình gì cả, lần trước ở bệnh viện chẳng phải anh nói rồi sao, anh muốn ở bên em vài ngày, cho nên hoãn hết lịch trình rồi.”
Khổng Nhược Khuê hơi nhíu mày: ” Như vậy không tốt đâu.”
“ Không sao, em không cần áy náy.” Bạch Khởi Nguyên cao hứng, cô ấy quả nhiên là rất cảm động, hắn thấy mình tìm được yếu quyết rồi, giờ chỉ cần giải quyết cái gai trong mắt nữa là chỉ còn hai người họ: ” Tổng giám Trần chiều nay không có việc gì phải xử lý hay sao?”
“ Không.” Trần Thuật đáp, anh không đi, tôi cũng không đi:
“ Nếu vậy ba chúng ta chơi bài đi.” Bạch Khởi Nguyên đề xuất: ” Dù sao ngồi đây cũng buồn chán, không như kiếm chút chuyện đốt thời gian
Tôi biết một trò chơi hay lắm, người thua dán giấy lên mặt, ba tờ giấy phải uống một cốc cô-ca
Xem xem chiều nay ai là người đầu tiên phải đi nhà vệ sinh trước ..
Phải rồi trước khi đi nhà vệ sinh phải uống ba cốc.”
“ Tôi không thấy buồn chán.” Trần Thuật lắc đầu:
Cứ thế này chẳng đi đến đâu, Khổng Nhược Khuê nhìn ra được suy nghĩ của hai người, tỏ ý khó xử: ” Khởi Nguyên, tổng giám Trần, thực sự xin lỗi ..
Mỗi ngày tôi đều ngủ trưa, nếu không cả buổi chiều đều không có tinh thần đây là thói quen nhiều năm rồi.”
Bạch Khởi Nguyên ngượng ngùng, anh vừa mới đề nghị chơi trò chơi mà em đã ra lệnh đuổi khách rồi à
Có điều chớp mắt khôi phục trạng thái, áy náy nói: ” Anh sơ suất rồi, Tiểu Khuê bị thương, cần phải nghỉ ngơi nhiều mới chóng bình phục, anh và tổng giám Trần sẽ không quấy rầy nữa ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tổng giám Trần, chúng ta đi thôi.”
“ Được.” Trần Thuật đứng dậy, nhưng lại nói: ” Để tôi đưa cô về giường.”
“ Ừ.” Khổng Nhược Khuê cười ngọt: ” Cám ơn tổng giám Trần.”
“ Để tôi giúp.” Bạch Khởi Nguyên quyết định không để hai người ở bên nhau dù chỉ một phút, hắn phải giám sát, nhất là nhìn Khổng Nhược Khuê bị Trần Thuật bế đi bế lại, hắn không yên tâm được:
Vừa vào trong phòng, mũi đã đầy mùi thơm dìu dịu man mát, mùi thơm nhè nhẹ trên người Khổng Nhược Khê kết hợp với mùi lá gì đó, thanh thanh dễ chịu, khiến Trần Thuật hít một hơi thật sâu
Lần đầu tiên bước vào phòng riêng của Khổng Nhược Khuê, hết sức cá tính, rất nhiều sách, xếp ngăn nắp trên giá ở hai mặt tường, một ít tranh vẽ và đồ điều khắc, không giống khuê phòng các cô gái khác trang trí bằng sắc màu ấm, màu sắc chủ đạo của gian phòng này là màu xanh nước biển trộn lẫn màu trắng, một màu sắc dễ chịu hài hòa, nhưng nó là màu lạnh
Trần Thuật đẩy xe lăn tới tận giường, bế Khổng Nhược Khuê lên, chu đáo đắp chăn cho cô: ” Nghỉ ngơi cho khỏe đi nhé, tôi về đây.”
Khổng Nhược Khuê "ừm" khẽ, ngoan ngoãn như mèo con
“ Tiểu Khuê, em nghỉ đi, mai anh lại đến.” Bạch Khởi Nguyên ở bên không giúp được gì song không chịu thua kém, quan tâm dặn dò:
“ Khỏi Nguyên, anh nên xử lý công tác của mình thì hơn.”
“ Chẳng phải nói rồi sao, anh hoãn hết lịch trình rồi.”
Bạch Khởi Nguyên thái độ cương quyết, sau đó gần như "áp giải" Trần Thuật ra khỏi nhà, vào thang máy, hắn bấm nút tầng hầm, đó là nơi để xe
Trần Thuật đứng bên không nhúc nhích, không hề có ý bấm tầng khác
“ Tổng giám Trần lái xe tới à?” Bạch Khởi Nguyên hỏi mà mắt không nhìn Trần Thuật:
“ Đúng thế.” Trần Thuật cũng chỉ nhìn phía trước, như hai người không liên quan:
“ Tổng giám Trần công tác không tệ, trẻ như thế mà đã tự mua được xe rồi.”
“ Tôi mượn của bạn ấy mà.” Trần Thuật cười:
“ À ...” Bạch Khởi Nguyên tỏ vẻ hiểu ra: ” Mai tổng giám Trần có tới không?”
“ Chắc là có.”
“ Tôi cũng tới.”
“ Tốt quá, mai có thể gặp Bạch gia rồi: ”
“ Tôi hiểu tâm tư của cậu.” Bạch Khởi Nguyên nghiêm túc hơn: ” Tôi biết cậu thích Khổng Khuê, tôi cũng thế, giờ chúng ta phân hơn thua đi, có người bạn tôi nói đẹp trai không bằng chai mặt, tôi biết tổng giám Trần đang dùng chiêu đeo bám quấy rầy này, vừa vặn tôi cũng biết
“ Ý của Bạch gia là, chúng ta đọ xem ai mặt dày hơn à?”
“ Nghe có vẻ thô tục ..
nhưng đúng vậy đấy.”
Trần Thuật bật cười, không ngờ có người đọ độ mặt dày với mình, khóe miệng nhếch lên, bộ dạng kiêu ngạo của cao thủ cô độc
Hai người lấy xe sau cùng đi ra cổng sau đó mỗi người nhanh chóng rẽ về một hướng, Trần Thuật không về công ty cũng không về nhà, lái xe tới chỗ đường vắng gần đê, tấp vào lề bấm một số điện thoại
“ Trần Thuật, Trần Thuật, không ngờ nhận được điện thoại của anh đấy.” Còn chưa đợi Trần Thuật nói gì bên kia truyền tới giọng nói nhiệt tình bằng tiếng phổ thông lơ lớ, rõ ràng của người nước ngoài: ” Nhất định là chuyện lớn rồi, chẳng trách hôm nay bỗng nhiên có mây đen giông gió.”
“Mike, tiếng Trung của anh ngày càng tốt.” Trần Thuật mỉm cười, tay cầm điện thoại, tay cầm tập hồ sơ, trước kia y không tin vào cái gọi là nhân quả báo ứng lắm, nhưng giờ dần tin rồi:
Kẻ tham lam sẽ không có gì à, vậy thì để xem ai là người sẽ mất đi tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.