Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 219: Nghệ thuật gia và lưu manh (1)




Tây Uyển, khu biệt thự xa hoa nhất nằm ở ngoại ô Hoa Thành, mỗi biệt thự xây theo phong cách kiến trúc Baroque cách nhau mấy trăm mét, bao quanh bởi bãi cỏ xanh mướt và hàng cây cao, tựa như từng lâu đài trong truyện cổ tích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thang Đại Hải từ tầng hai đi xuống, tay xoay tròn chìa khóa chuẩn bị ra ngoài, Lý Nham xách túi chạy theo gọi: ” Đại Hải, cho mẹ đi nhờ với.”
“ Mẹ, mẹ định đi đâu?”
“ Mẹ định ra ngoài dạo phố, cha con suốt ngày không thấy mặt mũi đâu, một mình mẹ ở nhà buồn phát ngấy lên rồi.” Lý Nham trách:
“ Đúng đấy ạ, mẹ không có việc gì làm thì chịu khó ra ngoài, suốt ngày ở trong nhà, khỏe mạnh mấy cũng thành bệnh
Mẹ, để con đưa mẹ tới trung tâm mua sắm nhé, hôm nay con làm lái xe cho mẹ.” Thang Đại Hải lấy lòng nói:
Lý Nham báo ra một địa chỉ: ” Trước tiên tới số 119 đường Hoa Viên đã.”
Thang Đại Hải lẩm bẩm cái địa chỉ này, nghĩ không ra bạn bè nào của mẹ mình ở đó, hỏi: ” Đó là chỗ nào thế mẹ, có cái cửa hiệu nào mới mở ạ?”
Lý Nham vung tay bợp gáy con trai một phát, tức giận mắng: ” Mẹ đang bảo sao hai ngày qua gọi điện cho Vũ Khiết, thái độ con bé lại lãnh đạm như vậy, nghe như chẳng muốn nhận điện thoại của mẹ
Té ra lại là phía thằng hư hỏng con lại có vấn đề.”
“ Mẹ, sao lại đánh con
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện này liên quan gì tới Tạ Vũ Khiết?” Thang Đại Hải hậm hực:
“ Số 119 đường Hoa Viên chính là địa chỉ văn phòng làm việc Vũ Khiết mới mở
Làm mẹ như mẹ mà còn biết, con lại không biết, chẳng phải chứng minh bình thường con căn bản không quan tâm tới người ta.”
“ Con bé mở văn phòng bận bịu như thế, con không tới giúp đã đành, thậm chí không thèm tới ngó qua, con phải biết, hai đứa sắp đính hôn rồi đấy.” Lý Nham xỉa tay vào mặt con trai, mắng xa xả:
“ Cô ta có nói với con đâu mà con biết ạ.” Thang Đại Hải thấy mình oan ức lắm: ” Mẹ, mẹ tự lái xe đi đi, hôm nay con còn có việc.”
Nói xong định bỏ chạy, hắn không muốn nhìn thấy nữ nhân đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Quay lại đây.” Lý Nham quát: ” Sau này Vũ Khiết là bạn đời của con, một cái đứa mà không biết thương vợ, làm sao có thể tốt với mẹ được chứ.”
“ Mẹ, câu này có phải nói ngược rồi không, với lại làm sao nghiêm trọng như thế.”
“ Vậy thì phải xem còn làm ra sao, nói hay ho thì ai chả nói được, vậy mà đưa mẹ mình đi một chuyến còn không muốn cơ mà.” Lý Nham nói càng thêm nghiêm trọng: ” Chẳng thà chưa bao giờ sinh ra còn hơn, mang nặng đẻ đau làm gì, vất vả nuôi lớn làm cái gì, chẳng thà đẻ quả trứng ra luộc ăn còn có dinh dưỡng hơn.”
Mẹ đã nói thế, Thang Đại Hải tất nhiên là bại trận, theo bản đồ chỉ đường, lái xe tới địa chỉ 119 đường Hoa Viên
Đó là một nhà lầu nhỏ ba tầng ở khu vực yên tĩnh hiếm có trong thành phố huyên náo này, có một cái sân vừa vặn, góc vườn trồng hoa nguyệt quý, tường bao rậm rịt dây leo xanh mướt, một cành hoa mai trắng vươn ra ngoài, hoa đang nở rộ
Một bức tường đượm vị trăm năm mưa gió, dây leo xanh xanh lại phối thêm những bông hoa trắng đỏ, giống người già mặc bộ váy hoa trắng, quỷ dị mà cũng hài hòa
Thang Đại Hải đỗ xe lại, ngẩng đầu tán thưởng: ” Nơi này không tệ, có ý cảnh.”
“ Đương nhiên rồi, Vũ Khiết là một họa sĩ rất giỏi, gu thẩm mỹ tất nhiên phải cao rồi.”
“ Giỏi ạ
Giỏi cỡ nào?” Thang Đại Hải cười khẩy khinh bỉ: ” Chủ đề bức tranh của cô ta chắc là toàn đồ xa xỉ phẩm chứ gì, hôm nay vẽ cái túi LV, mai vẽ cái túi Hermes ..
Thế thì tốn công làm cái gì
Trực tiếp lấy cái di động chụp rắc một phát, sau đó in ra thành bức ảnh to, cho vào cái khung tranh treo lên, còn thật hơn cô ta vẽ.”
“ Chú ý cái cái miệng của con.” Lý Nham mắng mỏ: ” Con bé Vũ Khiết ngoan ngoãn như thế, sao con cứ chướng mắt với nó, có phải thấy nó hiền lành nên bắt nạt không
Mẹ nói trước rồi đấy, mẹ cấm, mẹ ghét nhất cái thói gia trưởng đấy.”
Thang Đại Hải miệng co giật, vậy mà lại ép mình kết hôn, nóng lên: ” Cô ta là cái tủ đồ xa xỉ phẩm di động, có gì mà hay chứ.”
“ Lát nữa vào đó gặp Vũ Khiết nói năng ra người một chút, đừng giở cái giọng quái gở đó.” Lý Nham sửa soạn xuống xe, không thèm nghe con lải nhải:
Lại còn phải vào nữa
Thang Đại Hải biết mắc bẫy rồi, lòng hối hận, biết thế từ chối ngay từ đầu: ” Mẹ, con đưa mẹ tới là được rồi, con không vào đâu, tránh bọn con gặp nhau là cãi nhau, mẹ nhìn cũng phiền lòng phải không?”
Thái độ Lý Nham rất cương quyết: ” Xuống xe, đi vào.”
“ Mẹ ...” Thang Đại Hải thống khổ ôm đầu, hắn không muốn, không muốn nhìn nữ nhân đó dù chỉ một cái:
“ Con mà dám đi, mẹ sẽ ngất ngay ở trước cửa cho con xem, để tất cả mọi người biết rằng Thang Đại Hải là đứa con bất hiếu bất chấp mẹ mình sống chết bỏ đi tiêu diêu
Xem xem sau này con còn mặt mũi nào ra đường không?” Lý Nham tung độc chiêu:
“ Có ai lại đi hại con mình thế không?” Thang Đại Hải lẩm bẩm cái gì đó kiểu như chắc mình nhặt ở cột điện về nuôi, đóng sầm cửa đi xuống, ấm ức nói: ” Được rồi, mẹ là mẹ con, mẹ bảo sao con làm vậy.”
“ Vào đó ăn nói chú ý vào, cho con ăn học bao năm đừng nói không biết cư xử sao cho phải phép ...”
“ Con hiểu rồi ..” Thang Đại Hải vội vàng vâng dạ, theo sau mẹ đi vào sân:
Xem ra Lý Nham không phải là lần đầu tiên tới đây, cô gái lễ tân nhìn thấy vội đi ra đón: ” Thưa bà, bà tới tìm bà chủ của chúng tôi ạ?”
“ Đúng rồi, Vũ Khiết đâu?”
“ Bà chủ đang có khách ạ, để tôi vào thông báo.”
“ Được, cám ơn thư ký Triệu.” Lý Nham rất khách khí:
Đợi thư ký Triệu đi rồi, Thang Đại Hải bộ dạng lưu manh vô lại đứng dựa lưng vào tường, dài giọng lẩm bẩm: ” Lại còn bà chủ, làm cao gớm.”
“ Ăn với nói.” Lý Nham nhéo tay con trai một phát:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.