Chẳng mấy chốc Tạ Vũ Khiết mặc vest nữ xám, mái tóc đen mượt suôn thẳng nữ tính ra đón, tươi cười nói: ” Bác gái, sao hôm nay lại rảnh rỗi tới đây ạ?”
“ Cái cửa hiệu bạc hay tới gọi điện nói là có hàng mới về, bác thấy đi một mình cũng chán, lại nhớ cháu có con mắt độc đáo, cho nên muốn nhờ cháu đi theo tư vấn.” Lý Nham rất biết ăn nói, kéo người ta đi dạo phố lại thành nhờ giúp đỡ, như thế vãn bối khó lòng từ chối được:
“ Vậy ạ.” Tạ Vũ Khiết khó xử: ” Chỗ cháu còn có khách.”
“ À, có khách sao?” Lý Nham kỳ thực đã nhìn thấy một nam nhân ăn mặc lịch sự trong phòng khách rồi: ” Không hề gì, chiều nay bác rảnh rỗi mà, ở đây đợi cháu
Khi nào cháu xong việc chúng ta đi cũng được, thuận tiện buổi tối bắt Đại Hải mời chúng ta một bữa.”
Dù Lý Nham khéo léo nhắc tới con trai, Tạ Vũ Khiết chẳng nhìn hắn một cái: ” Bác đợi cháu một chút, cháu đi làm việc đi, bác ngồi đây uống trà.”
“ Vâng.” Tạ Vũ Khiết vẫy tay gọi thư ký Triệu tới dặn dò chiêu đãi:
Thư ký Triệu đi tới, khom mình hỏi: ” Thưa bà, tôi pha cho bà hồng trà lần trước uống nhé?”
“ Được, tôi thích cái hồng trà đó.”
“ Còn anh đây ...” Thư ký Triệu nhìn về phía chàng trai khôi ngô cao lớn nãy giờ chẳng nói chẳng rằng, lòng hơi lấy làm lạ:
“ Thang Đại Hải, nó là con trai tôi.” Lý Nham giới thiệu:
“ Thì ra là anh Thang, xin hỏi anh Thang uống gì ạ.”
“ Cà phê.”
“ Vậy xin hai vị đợi một chút.”
Chờ thư ký Triệu đi chuẩn bị nước, Lý Nham đánh mắt về phía phòng khách xa xa, nói với con trai: ” Khách có vẻ là nam.”
“ Con có mờ mắt đâu.” Thang Đại Hải sớm nhìn thấy khách của Tạ Vũ Khiết là một nam nhân rất điển trai, quần âu trắng, sơ mi vải, mái tóc dài buộc sau lưng thành đuôi ngựa, gò má gầy gầy, vóc người cao ráo, rất có khí chất nhà nghệ thuật:
“ Mắt con không mờ, nhưng mẹ lo con mù.” Lý Nham bất mãn trước thái độ hờ hững của con trai: ” Vũ Khiết là vị hôn thê của con, con không quan tâm một chút à?”
“ Người ta khỏe mạnh như thế, con tới làm gì?” Thang Đại Hải từ chối thẳng thừng: ” Con lại chẳng hiểu nghệ thuật, tới đó để lộ ra sở đoản của mình à
Ai dại thế bao giờ.”
“ Làm sao cha mẹ lại sinh ra một đứa con ngu ngốc đến thế chứ?” Lý Nham nhìn Tạ Vũ Khiết và nam nhân kia cười nói tâm đắc lắm, lo sốt vó, tay bấu chặt ngực trái: ” Con có đi không, con mà không đi ..”
“ Được rồi, được rồi, con đi ...” Thang Đại Hải cắt ngang lời mẹ mình, chỉ có vài câu uy hiếp cứ nói đi nói lại, không đành lòng để mẹ chừng đấy tuổi còn nghĩ ra lý do khác
Đứng dậy đi về phía Tạ Vũ Khiết, nhưng không ngồi cùng bọn họ mà là vờ vịt xem những bức tranh treo ở bốn góc tường
Nói thật chứ, Thang Đại Hải thực sự bị chấn kinh
Lần đầu tiên gặp nhau, cha của Tạ Vũ Khiết giới thiệu con gái mình là một danh dọa, Thang Đại Hải khịt mũi coi thường
Làm quái gì có danh họa nào mà mồm toàn là nói tới hàng hiệu, cho dù là đúng thì tác phẩm của cô ta cũng là thứ thô tục không chịu nổi
Vì ấn tượng đầu tiên của hai người phải nói là tội tệ tới cực điểm, cho nên Thang Đại Hải chưa bao giờ có chút hứng thú nào tìm hiểu bất kỳ chuyện gì liên quan tới Tạ Vũ Khiết
Hôm nay bị mẹ ép bất đắc dĩ tới đây mới phát hiện mình đã đánh giá về cô gái này quá sai rồi
Cô ấy thực sự là một danh họa
Không hiểu, hắn nhìn mãi mà không hiểu cái bức tranh này vẽ cái gì, hắn không hiểu thì nhất định là rất lợi hại
Chứ còn gì nữa, nhìn xem, trên cái bức tranh này có mấy đường kẻ trắng chạy song song, lại có một đường kẻ đen từ hướng ngược lại chạy tới, tên tác phẩm là "Trường Hà", lại còn có một bức tranh, vẽ cái đầu người, cơ mà lại là hình tam giác, bên trong đầu toàn các loại công cụ, tên là "Bất Hưu" ..
Thang Đại Hải càng xem càng không hiểu, càng xem càng thấy Tạ Vũ Khiết lợi hại, dù gì cũng coi như nửa nghệ sĩ rồi, tuy không hiểu nghệ thuật thì cũng có chút cảm thụ nghệ thuật, giống như người ta nghe bài hát bằng thứ ngôn ngữ mình không hiểu vẫn thấy hay vậy
Vì thế mới đầu chỉ là xem vờ vậy thôi, bất tri bất giác xem tới nhập thần, có những cánh cửa, nếu không mở ra nhìn, sẽ vĩnh viễn không biết được phong cảnh mỹ hảo ở đằng sau nó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trong lòng không khỏi nảy sinh nghi vấn, một cô gái có tâm tư thế này, chẳng thể nào lại là loại con gái vật chất thiển cận thô tục, hễ mở mồm ra là nói tới hàng hiệu được
Thang Đại Hải tất nhiên là có kinh nghiệm cực kỳ phong thú với nữ nhân rồi, nếu không phải vì thành kiến quá lớn cùng nội tâm kháng cự việc kết hôn, Tạ Vũ Khiết chẳng thể qua mặt được hắn ..
Nghĩ tới đó Thang Đại Hải quay người lại, thấy vị nghệ thuật gia kia đang phấn khích hoa chân múa tay nói cái gì đó
“ Phong cách Salvador Dali thì không cần phải bàn cãi nữa rồi, ông ấy là họa sĩ thiên tài
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi cực kỳ thích Paranoiac-Critical Method do ông ấy sáng tạo ra, tạo cảnh giới ảo giác trên chính thân thể, mộng cảnh ông ấy siêu thực không theo bất kỳ quy tắc thực tế nào.”
“ Ở trong ý thức như mộng du ấy, phong cách, sự vĩnh hằng của ý thức giúp con người ta mở toang cánh cửa giới hạn của tâm linh, càng điên cuồng cũng là càng trác tuyệt.”
“ Muốn mở tâm linh của mình thì phải mở mang thân thể của mình, cô có người tình không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không có sao
Cô phải có, phải có rất nhiều người tình, cảm thụ mỗi một người tình đem tới cho cô sự kích thích, sự ôn nhu, sự cuồng bạo ...”
“Hãy để họ tán thưởng thân thể của cô, không nên che đậy bất kỳ thứ gì với họ
Đó là nghệ thuật, đó là nhà nghệ thuật chân chính, cô phải đưa cuộc sống của mình cũng thành nghệ thuật mới có thăng hoa ..
Hãy để từng tấc da thịt của cô cảm thụ khoái cảm đó, khi đã hoàn toàn quên đi thân thể chính là lúc gỡ bỏ hết ràng buộc tâm linh, đó là nghệ thuật ...”
“ Đó không phải là nghệ thật, đó là sắc dục.” Thang Đại Hải rốt cuộc không nhịn được nữa, lớn tiếng cắt ngang lời nhăng cuội của thằng cha nghệ thuật gia kia: