Bài diễn giảng mang đầy tính đầu độc của nam nhân kia ngưng bặt, hắn quay sang nhìn người vừa lên tiếng, khó chịu vì bị cắt lời: ” Bạn cô đấy à?”
“ Anh Thang, Thang Đại Hải.” Tạ Vũ Khiết giới thiệu hai người với nhau: ” Còn đây là anh Miyazaki, anh ấy là một họa sĩ trường phái siêu thực.”
“ Anh Thang làm nghề gì vậy?” Miyazaki khẽ gật đầu hỏi:
Thang Đại Hải trả lời vắn tắt: ” Người chủ trì đài truyền hình.”
Miyazaki "à" một tiếng, vẻ khinh thường lộ hẳn ra ngoài, quay trở lại nói với Tạ Vũ Khiết: ” Thế nào gọi là nghệ thuật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thứ mà người dung tục không hiểu được mới là nghệ thuật, hoặc có thể nói là, khi người bình thường hiện giờ thấy cô điên, trăm năm sau cô được gọi là thiên tài, thế mới là nghệ thuật.”
“ Còn nếu như tất cả mọi người đều biết chúng ta vẽ cái gì, đó không phải là hội họa, cái đó gọi là nhiếp ảnh, tùy tiện một người ngoài kia mua cái máy ảnh là thành nhiếp ảnh gia rồi
Cái đó không phải là nghệ thuật.”
“ Tôi không hiểu nghệ thuật lắm ...” Thang Đại Hải lại thấy chướng tai nên lên tiếng:
“ Tôi biết anh không hiểu nghệ thuật.” Miyazaki ngắt lời: ” Tôi đã để ý vừa rồi anh xem tranh của cô Tạ, không dừng lại, không suy ngẫm, mặt lại còn cười ..
Đó không phải là nụ cười thấu hiểu, cảm ngộ, mà là nụ cười trào phúng.”
“Bất kể Trường Hà hay Bất Hưu đều là khuyên người đời phải biết trân trọng
Vậy mà anh chẳng có chút cảm xúc nào, nên tôi biết ngay anh chẳng hiểu gì về nghệ thuật.”
“ Thế nhưng tôi biết cách làm người.” Thang Đại Hải thấy Tạ Vũ Khiết nghe những luận điệu hoang đường kia có vẻ chăm chú lắm, không biết cô gái này đầu hỏa nhập ma hay không mà để cho một nam nhân nói những lời đó với mình, bực bội nói:
“ Hình thức thể hiện của nghệ thuật rất đa dạng, có điên rồ, cũng có điềm đạm, nghệ thuật là không giới hạn không phải một khung cố định như anh nói.”
“Tôi có xem vài bực tranh của Salvador Dalí, mỗi tác phẩm đều có chủ đề, tư tưởng, cảm xúc cá nhân
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tác phẩm của van Gogh cũng thế, thông qua sắc thái đậm nhạt, biểu đạt nội tâm của mình lên bức tranh.”
“ Nhà nghệ thuật dùng tác phẩm để chinh phục người khác chứ không dùng bản thân chinh phục người khác, người ra sức muốn mở toang nội tâm và thân thể không phải nghệ thuật, đó là phơi bày không đúng đắn.”
“ Anh thì biết cái gì về nghệ thuật, anh không xứng bàn luận về Dali với van Gogh.” Miyazaki tỏ vẻ không thèm chấp:
“ Ai cũng có lý giải riêng về nghệ thuật, song nói thế nào thì nghệ thuật là ở tác phẩm, không phải là lấy tác phẩm ra đề cao bản thân
Nghệ thuật là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh nói được, tôi cũng nói được
Hơn nữa tôi nói rồi, tôi không quá hiểu về nghệ thuật, tôi chỉ nói cảm thụ của tôi.”
Thang Đại Hải chẳng cần mời, ngồi xuống đối bên cạnh Tạ Vũ Khiết, đối diện Miyazaki: ” Bọn họ say mê với nghệ thuật, chuyên tâm sáng tác chứ không chạy đi bảo cô gái nhà người ta cởi bỏ thân thể, kiếm thêm tình nhân.”
Tạ Vũ Khiết ngạc nhiên lắm, không ngờ Thang Đại Hải mà cũng nói ra được những lời này, mặc dù không có gì thâm thúy, nhưng là góc nhìn khác khiến cô phải suy ngẫm, thời gian qua vì tác phẩm mới bế tắc, không đủ linh cảm mới mẻ, Tạ Vũ Khiết gần như héo hon vì nó ..
Trong phòng trầm xuống, Miyazaki chỉ suy nghĩ một thoáng, sau đó cương quyết lắc đầu phủ nhận: ” Con người anh quá thô tục, vô lễ, tôi đang cùng cô Tạ giao lưu nghệ thuật, liên quan gì tới anh.”
“ Đó không phải là giao lưu nghệ thuật, mà đó là quấy rối tình dục.” Thang Đại Hải nghiêm mặt nói:
Miyazaki như nghe thấy lời gì đó xúc phạm lắm: ” Dung tục
Tục quá mức ..
Cô Tạ sao lại làm bạn với kẻ vô tri như anh.”
“ Vậy anh Miyazaki nhất định có rất nhiều tình nhân đúng không
Nếu anh không có, vậy anh chưa cởi bỏ thân thể, sao anh lại đi khuyên người khác cởi bỏ thân thể?”
“ Đương nhiên, tôi có rất nhiều tình nhân.” Miyazaki tất nhiên phải thừa nhận, hắn không thể để người ta nói mình chưa cởi bỏ bản thân, nếu thế thì hắn chưa phải nhà nghệ thuật:
“ Anh có vô số tình nhân mà lại đi mắng tôi là dung tục vô tri, tôi muốn hỏi, rốt cuộc ai mới dung tục vô tri.” Thang Đại Hải vặn vẹo:
“ Chúng tôi làm thế vì nghệ thuật, nghệ thuật phải cởi bỏ giới hạn.”
“ Tức là vì nghệ thuật có thể giết người phóng hỏa.”
“ Tư tưởng của anh lại có thể xấu xa như thế chứ?”
“ Xấu xa à
Cô Tạ là vị hôn thê của tôi, anh chạy tới bảo vị hôn thê của tôi phải tìm vài tình nhân, cởi bỏ trói buộc thân thể.” Thang Đại Hải vốn không nhiều kiên nhẫn, nãy giờ nói cũng tiêu hao hết sạch rồi, hung ác nhìn Miyazaki: ” Có tin tôi đánh anh không?”
Miyazaki sợ hãi lùi lại, miệng vẫn không chịu thôi: ” Con người anh sao lại dã man như thế
Bây giờ là thời đại văn minh, xã hội pháp chế, anh mà đánh tôi là phạm pháp, tự có cảnh sát xử lý anh.”
“ Dã man à?” Thang Đại Hải xông tới, chỉ một tay tóm cổ tên nghệ thuật gia gầy gò kia lên: ” Thế này mới là dã man ...”
“ Buông ra, mau buông tôi ra ...” Miyazaki ra sức vùng vẫy, hắn bị Thang Đại Hải tóm chặt cổ áo thít lấy cổ không thở nổi:
Tạ Vũ Khiết từ trong trầm tư sực tính, cuống quít hét lên: ” Buông anh ấy ra.”
“ Lần sau còn dám tới đây, tôi thấy lần nào sẽ đánh lần đó.” Thang Đại Hải đẩy mạnh một cái:
“ Anh ...” Miyazaki liên tục lùi lại, ngã bịch xuống đất, tay chỉ mặt Thang Đại Hải: ” Dám hành hung tôi.”
“ Anh dám chỉ ngón tay vào tôi lần nữa, tôi bẻ cho anh xem ..”
“ Hai người, đủ rồi.” Tạ Vũ Khiết hét lên:
Miyazaki không dám chỉ nữa, phủi áo nói: ” Cô Tạ, tôi khuyên cô, tránh xa cái loại người này ...”
“ Anh Miyazaki.” Tạ Vũ Khiết ngắt lời, cầm lấy một tờ thiếp mời trên bàn đưa Miyazaki: ” Mong anh thu lại thiếp mời, tôi không tham gia hội triển lãm tiên phong nữa, chúng ta có quan niệm khác nhau, không thể làm bạn được, mong rằng sau này anh đừng tới nữa.”
Miyazaki thu giấy mời, hôm nay hắn bị xúc phạm tới hai lần, không làm gì được tên man rợ kia liền đổi đối tượng: ” Tạ Vũ Khiết, chẳng lẽ cô không muốn phần thưởng nữa à?”
“ Có được thưởng hay không hãy để tác phẩm lên tiếng, tôi có đủ tự tin vào tác phẩm của mình.”
“ Vậy tác phẩm của ai tốt, tác phẩm của ai không tốt
Nếu bỏ lỡ cơ hội này, cô đừng mong có chỗ đứng trong nghề ...”