Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 222: Tôi muốn uống rượu




Chát
Thang Đại Hải thẳng tay giáng một cái tát vào mặt Miyazaki, chiều cao tới mét chín với sức mạnh của người luyện võ, đối phương lại gầy nhom ốm yếu, cái tát làm mặt Miyazaki lệch hẳn sang bên: ” Con mẹ nó, mày đang uy hiếp ai đấy
Tác phẩm của nữ nhân lão tử, lão tử muốn nó nổi tiếng là nó nổi tiếng, muốn cô ấy được thưởng là cô ấy được thưởng ..
Mày, mày là cái thá gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

“ Đợi, đợi đấy, các người đợi đấy ...” Miyazaki cảm thấy răng mình muốn lung lay rồi, không dám nấn ná nữa, lồm cồm bò dậy, một tay ôm mặt, chỉ hai người: ” Tạ Vũ Khiết, cô đợi rồi xem.”
“ Á, cái thằng khốn này, mày dám nói nữa à
” Thang Đại Hải nổi khùng xông tới:
“ Đủ rồi, đánh nhau không giải quyết được gì hết.” Tạ Vũ Khiết chắn đường quát:
Thang Đại Hải nhìn theo phía Miyazaki bỏ chạy, lửa giận chưa nguôi: ” Thứ chó má như hắn tôi lạ gì, chẳng có nổi một tác phẩm ra hồn, nhưng đầy bụng dơ dáy
Cô mới về nước, có nhiều chuyện chưa hiểu, cái vòng tròn đó bẩn thỉu nhơ nhớp, một cô gái như cô phải cảnh giác, đừng có thấy chúng kẻ nào kẻ nấy tự xưng nghệ thuật gia mà tin.”
“ Tôi biết.” Tạ Vũ Khiết đáp đơn giản:
Thang Đại Hải nhìn gương mặt bình tĩnh của Tạ Vũ Khiết, bỗng nhiên có chút thấp thỏm: ” Hắn không phải bạn cô chứ?”
Nơi này là văn phòng làm việc của người ta, mình chỉ là khách, chạy tới địa bàn của người ta, đánh bạn của người ta, không thích hợp cho lắm
“ Không phải.”
“ Tôi biết ngay mà ...” Thang Đại Hải thở phào: ” Những lời tôi nói, cô đừng để trong lòng, chẳng qua là tôi chướng mắt với cái bọn làm ra vẻ lão tử là nhà nghệ thuật, lúc nào cũng khinh khỉnh nhìn người khác bằng nửa con mắt.”
“ Tôi biết.” Tạ Vũ Khiết hết sức bình tĩnh nói:
Không biết người ta còn biết cái gì chứ Thang Đại Hải thì có chút không biết phải nói gì nữa, với lại, hắn cảm giác được hôm nay Tạ Vũ Khiết hơi lạ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước tiên là bộ trang phục công sở đơn giản, không phải hàng xa xỉ phẩm như mọi khi, không có đủ thứ vòng tay vòng cổ lấp lánh, trong thanh lịch vừa mắt hơn bình thường nhiều
Lạ hơn nữa là không trào phúng mình, không bắt bẻ từng câu của mình, có chút ôn nhu trầm mặc
Rất lạ, cũng rất động lòng
Thang Đại Hải chợt nhớ lời mẹ mình vừa nói, là thái độ Tạ Vũ Khiết với bà rất lãnh đạm, chẳng lẽ gần đây xảy ra chuyện gì à
Lần trước gặp nhau có gì đâu nhỉ, hình như đó là lần bọn họ cùng ăn cơm ở quán mỳ Lão Gia thì phải, chuyện sau đó thế nào nhỉ
Mình về nhà thế nào, ai đưa mình về
Còn chưa kịp nghĩ nhiều hơn thì Lý Nham đi vào quan tâm hỏi: ” Không có chuyện gì chứ
Vị khách kia sao lại chạy hoảng hốt như thế, còn xô cả vào khách ở cửa.”
“ Không có gì ạ.” Tạ Vũ Khiết mỉm cười, đi tới ôm cánh tay Lý Nham: ” Bác, cháu cùng bác đi chọn quần áo nhé.”
“ Ừ đi nào.” Lý Nham chỉ đợi câu này, cao hứng nói:
Tạ Vũ Khiết lên lầu thay quần áo, Lý Nham nhìn con trai đang nhíu máy suy tư: ” Hai đứa không có chuyện gì chứ?”
“ Mẹ, con cảm thấy cô ấy có chút kỳ quái.” Thang Đại Hải trầm tư nhìn theo bóng Tạ Vũ Khiết, nói nhỏ:
“ Con mới kỳ ấy.” Lý Nham hừ một tiếng không thèm nói gì thêm:
Thế là Thang Đại Hải thành lái xe kiêm xách túi cho hai nữ nhân
Đợi bọn họ thỏa mãn kết thúc chuyến hành trình dạo phố, lại mời bọn họ ăn bữa cơm tây, lúc đó Thang Đại Hải thành thẻ ATM
Sau đó Lý Nham nói hiếm khi đi ra ngoài, hẹn bạn bè uống trà tối, bảo con trai đưa Tạ Vũ Khiết về an toàn
Đưa mẹ tới quán trà rồi, Thang Đại Hải hỏi: ” Tôi đưa cô về nhé.”
Tạ Vũ Khiết chỉ đơn giản "ừ" một tiếng, cô không về nhà, mà về văn phòng làm việc
Suốt cả đường đi, hai người không có bất kỳ giao lưu nào, tất nhiên càng không có đấu khẩu cãi vã, sự im lặng đó khiến Thang Đại Hải không quen
Xe đi tới số 119 đường Hoa Viên dừng lại, Tạ Vũ Khiết lại không tới ngay
Thang Đại Hải đợi một lúc không thấy Tạ Vũ Khiết có động tĩnh gì, nghi hoặc hỏi: ” Có phải cô có chuyện gì muốn nói không, tôi thấy cô nhịn cả ngày rồi.”
“ Ừ, nếu như phải kết hôn thì ai cũng được, dù sao tôi cũng không thích nam nhân nào cả
Ngoài vẽ tranh ra thì thực ra tôi không có mấy cảm xúc với những thứ khác.” Tạ Vũ Khiết bất ngờ nói:
“ Hả?” Cái này thì Thang Đại Hải từng nghe rồi, nói nôm na là người ta đã gả mình cho những bức tranh, những chuyện khác với người ta có hay không cũng được, có điều chuyện đó trước kia hắn mới chỉ nghe thấy thôi, vậy mà bây giờ lại có minh chứng sống trước mắt:
Tạ Vũ Khiết quay sang nhìn Thang Đại Hải: “ Cho nên cha mẹ hai nhà ra sức tác hợp, tôi cũng không phản đối quá mạnh mẽ, không phải anh thì cũng là người khác thôi, có gì khác nhau đâu
Đúng không?”
“Tôi chắc rằng anh cũng có suy nghĩ này nhỉ
Ai cũng thế cả, kết hôn nhanh cho xong đi, dù sao chỉ để cha mẹ mình hài lòng thôi, đúng không?”
Nếu lúc trước nghe câu này Thang Đại Hải đã làm ầm lên rồi, Thang đại thiếu gia tôi mà có thể coi như bất kỳ ai đó à
Có điều lần này hắn chỉ nhẹ nhàng hỏi: ” Cho nên?”
“ Nhưng tôi chỉ để ý tới cảm thụ của mình mà không bận tâm tới cảm thụ của anh
Tôi không có người mình thích, nhưng anh lại có cô gái mình yêu sâu đậm
Tôi không muốn làm lý do chia rẽ hai người chỉ vì tôi muốn đỡ phiền toái...” Tạ Vũ Khiết giọng điềm tĩnh tới lạ thường: ” Cho nên tôi sẽ về xin cha mẹ tôi thay đổi ý kiến, anh cũng làm công tác với cha mẹ anh ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chuyện đính hôn cuối tháng này của chúng ta hãy hủy đi.”
Cạch
Tới khi cửa xe đóng lại, chỉ còn một mình, Thang Đại Hải mới hồi tỉnh, cô gái ngồi bên cạnh đã đi rồi
Vậy là mình bị đá rồi, khỏi đính hôn rồi, lại tự do rồi ..
Thế nhưng làm sao lại chẳng thấy vui vẻ gì, Thang Đại Hải muốn nhảy cẫng lên, muốn reo hò, nhưng cơ thể hắn lại ngồi ngây ra đó
Rất lâu sau Thang Đại Hải mới cầm di động lên gọi cho Trần Thuật: ” Tôi muốn uống rượu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.