Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 226: Chặt tay cầu sinh




Sáng hôm sau Trần Thuật vừa mới tới công ty liền nhận được điện thoại của Vương Thiều, lúc này cả Đông Chính đều xôn xao rồi, ngoài cổng còn có một đám fan hâm mộ của Khổng Nhược Khuê bao vây
Bọn họ cầm trong tay những tấm biển chữ đỏ rợn người, yêu cầu cao tầng Đông Chính phải đưa ra tuyên bố chính thức, phải bảo vệ tiểu tỷ tỷ của họ
Hơn 100 fan hâm mộ khiến lối ra vào ách tắc nghiêm trọng, đây mới là giờ đi học đi làm, đợi tới lúc tan ca, e còn nghiêm trọng hơn nữa, lập tức tất cả bảo an trong công ty được huy động kiểm soát tình hình
Lát nữa thôi, không biết kéo bao nhiêu phóng viên tới, hôm nay chắc chắn Đông Chính sẽ có một ngày bận rộn
Trần Thuật vừa rót cà phê vừa nhận điện thoại: ” Chị Thiều, có chuyện gì thế?”
“ Tổng giám Trần, có chuyện rồi.” Giọng Vương Thiều tương đối gấp gáp: ” Bọn họ tự thú rồi.”
“ Trịnh Chi Mẫn à?” Trần Thuật dừng động tác rót cà phê:
“ Đúng thế, sáng sớm hôm nay Trịnh Chi Mân tới phân cục Tây Sơn tự thú, nói rằng cô ta vì căn ghét Khổng Khuê cho nên cho nên khi có cơ hội, không kìm được bản thân ..
Cô ta khai báo tất cả, cũng đã nhận tất cả tội lỗi về phía mình, phía phân cục công an gọi điện thông báo cho tôi ...”
“ Thằn lằn đứt đuôi đây mà, quả nhiên là bọn chúng đi nước cờ này.”
“ Vậy tiếp theo phải làm sao?” Nếu không có Trần Thuật thì sự kiện này rất có thể mãi mãi chìm vào bóng tối, cho nên khi được phân cục công an liên hệ, Vương Thiều ngay lập tức báo cho Trần Thuật:
“ Đợi xem biến cố, đợi chúng chủ động tới cửa.” Trần Thuật tiếp tục rót cà phê, đối phương đã phải dùng tới chiêu số thí xe giữ tướng rồi thì chẳng còn cao chiêu nào nữa:
Nhớ tới tổ trưởng tổ phản ứng nhanh của Hoa Mỹ giờ là Chu Giai Mô, Trần Thuật cười nhạt, kẻ này thì hi vọng gì
“ Ai tới?” Vương Thiều ngạc nhiên:
“ Hoa Mỹ.”
“ Hoa Mỹ à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
.
Cũng có lý, chỉ có Đinh ...”
Giọng Vương Thiều cao vút lên, không hổ danh làm quản lý lâu năm, thoáng cái nắm bắt được vấn đề, chắc là lập tức ý thức được chuyện này không thể nói một cách tùy tiện, chạy tới chỗ vắng người hơn mới thì thào: ” Nhưng bọn họ đã tìm được dê thế tồi thì cần gì đàm phán với chúng ta nữa?”
“ Vẻn vẹn bằng vào một Trịnh Chi Mẫn mà có thể đuổi được chúng ta đi sao, thế thì coi thường Đông Chính quá, chẳng lẽ nhất tỳ của Đông Chính để người ta tùy tiện hãm hại hay sao?” Trần Thuật cười nhạt:
“ Vậy là trong tay tổng giám Trần vẫn còn có tư liệu về nghệ sĩ của Hoa Mỹ?” Vương Thiều hưng phấn hỏi:
Trần Thuật tức thì im lặng, chiêu số hiểm độc của Vương Tín tới tận bây giờ vẫn còn ảnh hưởng, có lẽ trong mắt đại đa số mọi người, mình là kẻ tiểu nhân hiểm độc
Vương Thiều hiển nhiên đã nhận ra sai lầm của mình, rồi rít xin lỗi: ” Tổng giám Trần, xin lỗi, tôi không có ý đó.”
“ Không sao, chị đã nói ra rồi cũng tốt, chúng ta có thể thắng thắn với nhau.” Trần Thuật nghiêm túc nói:
“ Giám đốc Vương, tôi hi vọng chị hiểu một chuyện, tôi chỉ lấy việc luận việc, không phải mượn chuyện công báo thù riêng
Tôi làm những chuyện này vì chức trách của một phó tổng giám Đông Chính, không phải vì giữa tôi và Hoa Mỹ có khúc mắc gì.”
“Nếu vì trước kia tôi làm việc ở Hoa Mỹ, liền dùng tư liệu đó đối phó với họ
Vậy nếu có một ngày tôi rời khỏi Đông Chính, rời khỏi Tiểu Khuê, chị thấy tôi nên dùng tư liệu đó đối phó với Tiểu Khuê à?”
Vương Thiều cảm giác rõ ràng tâm tình Trần Thuật biến hóa theo lời nói: ” Tôi biết tổng giám Trần không phải là người như thế, anh sẽ không bao giờ làm hại tới Tiểu Khuê.”
“ Nói thì nói thế, nhưng giám đốc Vương cho rằng nếu tôi làm như chị nói, sau này chị còn tin tưởng tôi không
Tiểu Khuê sẽ nhìn nhận tôi thế nào
Còn cả cao tầng Đông Chính nữa ..
Bọn họ còn dám giao cho tôi vị trí quan trọng hơn không?”
Trần Thuật biết không thể thuyết phục người khác tin nhân phẩm của mình, chỉ cần lấy lý lẽ nói một điều, chỉ kẻ ngu xuẩn mới làm thế thôi
Mà y không phải kẻ ngu xuẩn
“ Tôi hiểu rồi.” Vương Thiều lần nữa nói, ngữ khí đã trịnh trọng hơn trước: ” Có lẽ trước kia tôi có chút hiểu lầm về tổng giám Trần, nhưng qua thời gian tiếp xúc, tôi tin con người cùng tố dưỡng nghề nghiệp của anh, tôi tin anh không làm chuyện như thế.”
“ Cám ơn giám đốc Vương.”
Vương Thiều thở phào, cô rất không muốn làm đối thủ của Trần Thuật, không muốn một chút nào, nhanh chóng lướt qua chuyện không vui này: ” Vậy chúng ta còn có quân bài nào để đọ sức với bọn họ?”
Trần Thuật còn chưa kịp trả lời Vương Thiều thì cô đã có một số điện thoại khác gọi tới, nhìn số một cái nhếch mép cười lạnh: ” Bọn họ tìm tới rồi, chúng ta nói chuyện sau nhé?”
“ Được, giữ liên lạc, tôi cũng phải báo cáo lên cao tầng.” Vương Thiều thức thời cúp máy
Màn hình điện thoại của Trần Thuật nhấp nháy một số điện thoại, số này y đã xóa rồi, nhưng vẫn nhớ trong tim
Trần Thuật chẳng chút do dự, ấn nút đỏ
Trần Thuật từng đọc được một câu nói trên mạng, tiền nhiệm hợp cách nhất, chính là coi như chết rồi
Y và Lăng Thần đã chia tay, hơn nữa bằng phương thức nhục nhã nhất, còn bị bạn trai mới người ta gọi tới không khác gì ném tiền đuổi đi
Cho dù Trần Thuật không muốn nhớ lại, càng không muốn thừa nhận, bạn gái chân đạp hai thuyền với y mà nói là sự tổn thương vô cùng nặng nề
Nếu như bên cạnh không có Thang Đại Hải và Lý Như Ý, nếu như Khổng Nhược Khuê không xuất hiện, thực sự y không biết mình sẽ làm chuyện điên rồi gì
Có lẽ ít nhất y tới quán bar uống rượu ba ngày, chơi liền ba ngày cho tới khi túi hết sạch tiền bị người ta đánh một trận ném ra đường
Càng đáng sợ hơn nữa, thậm chí y có thể xách ba lô lên đi du lịch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bạch Vân Sơn ở cửa Hoa Thành đó nhất định phải đi một chuyến, sau đó tìm khách sạn ở trên núi ở trọ, ngắm sương chiều xuống, ngắm mặt trời lên, nhìn hoa nở nghe chim kêu ..
Tế tình yêu đã chết
Vậy mà rõ ràng đã chia tay rồi, đã đâm cho y một nhát dao kinh tởm như vậy mà nữ nhân kia còn dám giữ số điện thoại của mình, còn dám mặt dày gọi vào số của mình ...
Trần Thuật giận tới máu toàn thân sôi lên như dung nham núi lửa
Cô không thể có chút tôn trọng với bạn trai cũ một chút à, cô không có lấy một chút áy náy vì hành vi đáng khinh à
Làm sao cô dám ...
Khi lửa giận đang dâng lên từng chút một, suýt làm Trần Thuật có hành vi bộc phát nào đó thì chuông điện thoại reo lên
Trần Thuật nhìn số điện thoại, là một số khác, lần này y mới nhận máy, vừa uống cà phê vừa hỏi: ” A lô, ai đấy?”
“ Chào tổng giám Trần, tôi là ...”
“ Bảo Vương Tín gọi điện cho tôi.” Trần Thuật âm trầm nói xong là cúp máy ngay, nữ nhân đó thực sự thực sự là biết cách làm mình tức giận đấy:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.