Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 236: Giết người trong vô hình (4)




Đây không chỉ là chuyện thương trường, còn là ân oán tư nhân đan xen nữa, cho nên Vương Tín do dự mãi cuối cùng vẫn dẫn đội tới đàm phán với Trần Thật
Hắn muốn tận mắt nhìn xe Trần Thuật còn con bài tẩy nào không, nếu quân bài đó khiến Hoa Mỹ không thể kháng cự nổi, hắn phải giải quyết ngay tại chỗ
Không ngờ rằng đây không phải là cuộc đàm phán, đây là một cái bẫy
Từ thời khắc hắn dẫn người vào Đông Chính là hắn đã thua rồi, hắn có thể tưởng tượng ra nụ cười thâm hiểm của Trần Thuật khi nhấc điện thoại gọi cho Mike vào lúc nghe tin hắn tới
Nghĩ tới đó, Vương Tín thấy mình không thể thua được, tóm lấy tay Mike nói gấp: ” Mike, chúng tôi có thể giải thích.”
“ Anh bạn, chúng tôi đã quyết định rồi, khi biết anh tới Đông Chính, tôi không tin bạn tôi lại làm chuyện như thế ..
Thậm chí trước khi gặp anh, tôi vẫn cho rằng tất cả là giả, bạn tôi là một quý ông coi trọng danh dự, luôn ga lăng lịch thiệp với các cô gái, sẽ không làm chuyện như thế.”
Mike lắc đầu tiếc nuối: ” Tín, hãy rút khỏi chuyện này một cách có danh dự, đó là điều duy nhất người bạn như tôi có thể làm cho anh.”
“ Các người muốn hủy hợp đồng à, hợp đồng đã ký rồi, không có chuyện đó đâu.” Vương Tín mặt vặn vẹo:
“ Tín, nếu chúng ta có thể giải trừ hợp đồng trong hòa bình, tôi sẽ coi như không biết gì hết, thậm chí là cả tư liệu mà anh vừa mới xem
Dù sao chuyện hợp tác này còn chưa chính thức công bố, sẽ không ảnh hưởng tới danh dự của Hoa Mỹ và cô Đinh Tinh.”
Vẻ mặt của Mike trở nên nghiêm nghị, sự thực dụng và chuyên nghiệp trong công việc của người phương Tây thể hiện rõ ràng vào lúc này: ” Nếu không, tôi và Đông Chính sẽ cùng đứng ra tuyên bố phương án hợp tác mới.”
“Khi bọn họ chỉ trích thủ đoạn không chính đáng của Hoa Mỹ, như thế Hoa Mỹ sẽ gặp phải nguy cơ danh dự, còn cô Đinh Tinh cũng sẽ bị hủy hoàn toàn.”
“ Tín, tôi coi trọng tình hữu nghị giữa hai chúng ta, nên tôi để cho anh lựa chọn
Bạn của tôi, tôi tin anh vẫn là một quý ông, hãy đưa ra lựa chọn đúng đắn nhất.”
“ Mike ...” Vương Tín mặt thống khổ cố gắng vớt vát, nếu mất đi quyền đại diện giày thủy tinh làm Hoa Mỹ tổn thất, hắn sẽ phải đối diện với chỉnh trích và công kích từ cổ đông, cho dù là cha hắn cũng sẽ không dễ dàng tha cho hắn:
Lăng Thần nắm lấy bàn tay Vương Tín ngăn hắn nói tiếp, mỉm cười với Mike: ” Ông Mike, chúng tôi rút lui.”
Mike hết sức tán thưởng nhìn Lăng Thần, hắn không ngờ rằng một thư ký lại đứng ra lựa chọn họ Vương Tín, còn là lựa chọn chính xác nhất
Thực sự là cô gái thông minh bản lĩnh
“ Tôi hi vọng chuyện này sẽ không làm ảnh hưởng tới tình hữu nghị của ông Mike và tổng giám đốc Vương.” Lăng Thần hơi khom người nói:
Mike mỉm cười lịch thiệp: ” Tất nhiên rồi, chuyện này kết thúc, tôi vẫn muốn cùng bạn tôi đi uống một ly hồng trà.”
“ Vậy thì tốt quá.” Lăng Thần tươi cười: ” Tôi sẽ an bài, nhất định để ông Mike có một buổi chiều vui vẻ.”
Mike quay sang Trần Thuật: ” Anh Trần, tiếp theo chúng ta bắt đầu tiên hành đàm phán hợp tác chứ?”
Trần Thuật đứng lên giới thiệu Vương Thiều: ” Ông Mike, đây là cô Vương Thiều, quản lý của cô Khổng Khuê, mọi đàm phán thương vụ sẽ do cô ấy phụ trách.”
“ Cô Vương, rất hân hạnh.” Mike bắt tay Vương Thiều, trong lòng không khỏi ngạc nhiên, phải biết rằng đây là công lao rất lớn, vậy mà Trần Thuật lại không nắm lấy, nhường cho người khác, thật khó tin:
“ Ông Mike, hi vọng chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Vương Thiều bắt tay Mike, lòng hết sức cảm kích, nhưng không phải giành cho Mike, cô cũng không ngờ rằng Trần Thuật lại đưa cho mình ân tình lớn như thế
Mặc dù cô chắc chắn sẽ tham gia cuộc đàm phán này, song với những gì Trần Thuật đã làm, tin rằng cao tầng sẽ để y tiếp tục chủ đạo cuộc đàm phán tiếp theo, khi hợp đồng ký kết, đó là công lao vô cùng lớn
Vậy bây giờ Trần Thuật rõ ràng muốn rút ra, nhường hết công lao này cho mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Công lao lớn như vậy không cần, vậy cậu ấy muốn cái gì
Nghĩ tới đó hình ảnh vị tiểu công chúa thiên kiều bá mị hiện ra
Nếu như ánh mắt Trần Thuật chỉ nhắm vào tiểu công chúa, vậy mình phải làm sao
Nếu thực sự để cho bọn họ tới với nhau thì công ty ăn sống nuốt tươi mình mất, nhưng đích thực là cô nợ Trần Thuật một ân tình quá lớn, nhân lúc Mike và Lạc Kiệt bắt tay nói chuyện với nhau, cô quay sang Trần Thuật nửa cười nửa mếu nói: ” Tổng giám Trần ...”
Trần Thuật cắt ngang: ” Chị Thiều, nếu chị muốn cám ơn tôi thì làm tốt chuyện tôi nhờ chị là được.”
“ Chuyện gì?” Vương Thiều hơi giật mình không dám đáp ứng, quả nhiên là làm gì có bữa trưa nào miễn phí:
“ Chị quên rồi à?” Trần Thuật thất kinh: ” Giày thủy tinh phải đi dưới chân công chúa chân chính, rồi câu cô ấy luôn nhìn xa hơn cô gái khác, chị nhất định phải chuyển lời cho cô Khổng Khuê.”
Thật sao trời
Lúc đó Vương Thiều nghĩ y trêu chọc đối phương, không còn gì để nói nữa: ” ...”
“ Dù sao, những lời này nếu do tôi nói với cô ấy, nghe như tôi cố ý nịnh cô ấy vậy.” Trần Thuật tỏ ra ngại ngùng: ” Chị nói tốt hơn.”
“ Chúng ta đi thôi.” Vương Tín phát hiện ra Lăng Thần đang ngây ra nhìn Trần Thuật cảm giác thất bại càng đậm, giống như có cái hố đen không đáy đang hút mình xuống, lạnh lùng nói:
Đợi khi Lăng Thần đưa ra bất kỳ phản ứng nào thì Vương Tín đã bước ra khỏi cửa kính của phòng hội nghị
Một kẻ thất bại ở lại chỉ có thêm sỉ nhục mà thôi, mỗi ánh mắt người khác nhìn tới không khác gì cười nhạo hắn, còn là cười thẳng vào mặt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lăng Thần cúi đầu, xoay người vội vàng theo sát bước chân Vương Tín
Khi Trương Minh Viễn và Chu Giai Mô định rời đi thì Trần Thuật lên tiếng: ” Giám đốc Trương, tổ trưởng Chu, hai người rơi đồ kìa.”
“ Cái gì?” Trương Minh Viễn theo bản năng sờ người:
“ Chúng tôi rơi đồ?” Chu Giai Mô nhìn về phía mình vừa ngồi, đâu có rơi cái gì, sàn nhà rất sạch sẽ, chẳng có cái gì cả:
Chỉ có một cái cốc nước đã dùng, chẳng lẽ ý y là muốn bọn mình phải mang đi sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng là khinh người quá lắm
Chu Giai Mô nguyền rủa Trần Thuật bằng lời độc ác nhất, vẫn nghiến răng căm hận lấy cốc nước đi
Trần Thuật bị động tác của Chu Giai Mô làm không hiểu gì cả, người này làm sao tham thế chứ, ngay cái cốc giấy đã dùng cũng không bỏ qua, song y vẫn không quên chuyện mình cần làm: ” Không ngờ tổng giám Trương là người thú vị như thế, sau này phải thân cận nhau nhiều hơn nhé.”
Mặt Trương Minh Viễn tím tái như gan lợn, đó là câu nói của ông ta lần đầu rời đi, câu nói trịnh thượng của kẻ chiến thắng, bố thí thương hại cùng chế giễu kẻ thua cuộc, lúc đó ông ta còn rất tâm đắc với câu này, không ngờ ..
Trần Thuật đi tới trước mặt Chu Giai Mô: ” Tổ trưởng Chu, kẹo thấm giọng còn không, hôm nay nói nhiều quá, cho tôi một cái đi.”
Chu Giai Mô bóp méo cốc, quay người bỏ đi luôn
Lạc Kiệt thấy hết mấy cảnh này thầm lau mồ hôi, hôm nay lựa chọn đình chiến với tên này thật quá chính xác, hắn quyết định rồi, sau này quyết không thể đứng ở phía đối lập với Trần Thuật.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.