Mưa rơi không dứt vẫn không làm cho bầu không khí dễ chịu hơn
Cùng trú nơi mái hiên quen thuộc em dần dần cảm nhận trái tim mình đang thay đổi
Tình yêu em dành cho anh phải chăng cũng mang chút thù hận
Lăng Thần bỗng nhiên nhớ tới bài hát đó, đó là bài Mưa rơi không dứt của Trương Vũ, mỗi lần đi Karaoke ca hát, Trần Thuật đều hát bài đó
Lúc tới trời nắng chói chang, khi đi mưa rào sầm sập
Khi chiếc Mercedes lao ra khỏi bãi đỗ xe thì cơn mưa như trút cũng ập tới, dồn dập, xối xả, không có gì báo trước
Giống như cảnh ngộ bọn họ vừa gặp phải trong phòng hội nghị của Đông Chính
Đau đớn, khuất nhục, cùng áp lực ngạt thở từ bốn phương tám hướng làm người ta đứng không vững
Lăng Thần thực sự không dám tin, chàng trai ấm áp từng đơn thuần thiện lương không tranh với đời, người luôn hài lòng với cuộc sống nhỏ hạnh phúc, làm sao đột nhiên lại biến thành hung dữ, thâm độc như thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật có còn là Trần Thuật năm xưa sao
Là chàng trai nắm tay cô đi trong trường gặp phải người quen cũng đỏ mặt sao
Rốt cuộc anh ấy trải qua chuyện gì mà lại biến thành như thế, chẳng lẽ chỉ vẻn vẹn vì một mối tình kết thúc sao
Vì mình sao
Cô không dám chắc, nhưng cô chắc chắn họ thua rồi
Thua tan nát
Kết quả còn tệ hơn cả kết quả tệ nhất mà bọn họ tính tới trước khi đến đây
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ tính toán đủ đường dự đoán các loại tư liệu Trần Thuật có thể có, bọn họ chuẩn bị một đội đợi ở ngoài đồn cảnh sát, một đội đợi ở ngoài Đông Chính, chỉ cần dụ được Trần Thuật lộ ra quân bài của mình, họ thậm chí có thể giải quyết lập tức
Nực cười thay, quân bài lớn nhất của anh ấy là họ xuất hiện
Đám người bọn họ từ đầu tới cuối đều bị anh ấy dắt mũi mà đi, từ lúc hùng hổ tới Hoa Mỹ chất vấn hăm dọa là đã bắt đầu bố trí cạm bẫy rồi
Kể cả việc để cho Vương Tín đuổi đi, rồi xuống dưới đường ăn khoai lang cũng chỉ là một bước đi trong đó
Anh ấy dùng những nước đi đó để tỏ ra mình có át chủ bài, có thể chơi tới cùng với Hoa Mỹ
Nên bọn họ tới Đông Chính
Vương Tín từ lúc lên xe đầu cúi gằm, mặt xám như tro tàn, một bộ dạng bại trận không thể thảm hại hơn được nữa, cảm tưởng sống lưng của hắn bị người ta đánh gãy mất rồi
Lăng Thần thầm nghĩ, có lẽ nam nhân này càng khó tiếp nhận những chuyện đã xảy ra hơn cô
Cũng phải thôi, người mà hắn chưa bao giờ để vào mắt, đã giáng cho hắn một đòn chí mạng
Thật thảm hại
Không được, mình phải làm gì đó, phải nói gì đó, cần vực hắn dậy
“ Tổng giám đốc Vương ...” Lăng Thần khẽ gọi, khi có người ngoài, cô đều xưng hô như thế, vì dù sao còn có lái xe ở phía trước:
Vương Tín không nói không rằng, thậm chí chút phản ứng mảy may phản ứng nào, cứ như biến thành người thực vật vậy
“ Tổng giám đốc Vương …” Lăng Thần gọi lần nữa:
Vương Tín vẫn không đáp lời
Lăng Thần đột nhiên bấm nút hạ cửa sổ xuống, gió lạnh vù vù mang theo nước mưa từ ngoài hút hết vào trong, đập lên mặt Vương Tín
Lái xe chấn kinh, nhưng chỉ nhìn qua gương chiếu hậu một cái, tiếp tục lặng lẽ lái xe, không can thiệp
Vương Tín rốt cuộc cũng có phản ứng rồi, hắn cuống cuồng bấm nút đóng cửa sổ lại, chỉ một thoáng thôi làm mái tóc cắt tỉa vuốt keo cầu kỳ của hắn ướt nhẹp, dính bết vào mặt, trông càng thêm thê thảm, cứ như con sư tử bị chọc giận, rống lên: ” Con mẹ nó, cô điên à?”
Lăng Thần bật cười, không bận tâm tới bản thân cũng bị nước mưa làm ướt hết, đưa tay ra gạt tóc dính vào mặt hắn, dịu dàng an ủi: ” Chẳng qua chỉ là một hồi mưa gió mà thôi, chẳng tổn thương tới da thịt, cũng chẳng ảnh hưởng tới gân cốt
Không phải sao?”
“ Một hồi mưa gió à?” Vương Tín gạt tay Lăng Thần ra, lửa giận bùng lên tức thì, rống vào mặt Lăng Thần: ” Bọn chúng lấy đi vị trí đại diện giày thủy tinh, bọn chúng lấy đi tình hữu nghị của chúng ta với DSN, cướp mất con đường tiếp tục hợp tác trong tương lai, cô biết không hả
Thế còn chưa tới gân cốt à
Tôi sắp chết rồi, tôi cảm giác mình sắp chết rồi, cô không biết sao?”
“ Vậy chuyện đã tới mức này, có phải là không thay đổi được nữa không?” Lăng Thần vẫn hết sức nhỏ nhẹ hỏi:
Tim nhói đau, Vương Tín phẫn nộ nhìn xoáy vào Lăng Thần, con mẹ nó, cô muốn gì, cô cũng muốn đâm thêm tôi một phát à
Chỉ là đối diện với ánh mắt vô cùng dịu dàng của Lăng Thần, cơn giận xìu xuống: ” Đúng thế.”
Giải trừ hợp đồng đã thành định cục không thể cải biến, không chỉ mất đi đại diện giày thủy tin, mà cả khai phát điện ảnh sau đó cũng không còn liên quan gì tới họ nữa
Một hạng mục lớn như thế rơi vào tay Đông Chính, bọn chúng làm gì có chuyện để thừa cho người ta dù chỉ là cọng tóc
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thất bại rồi, quá nhanh chóng, vài ngày trước thôi hắn còn nâng ly vời Franco, uống mừng hợp tác với CE, vậy mà vài ngày thôi, hắn không chỉ mất thứ muốn có, còn mất luôn thứ đang có
“ Nếu như thành sự thật mà chúng ta không thể thay đổi được, vậy thì chúng ta nên nghĩ cách thay đổi tương lai.” Lăng Thần tiếp tục nói:
“ Như thế nào?” Vương Tín sa sút hỏi, ít nhất cũng biết nghe rồi:
“ Nếu như tôi là tổng giám đốc Vương, chuyện cần làm gấp bây giờ là cùng ông Mike đi uống trà, coi như không có chuyện gì xảy ra cả.”
“ Chuyện đã tới mức này tôi còn tâm tư nào mà đi uống trà với hắn chứ, quân phản bội, nếu hắn nói trước cho tôi một tiếng ...” Vương Tín siết chặt tay đấm mạnh vào thành xe, hai mắt long lên sòng sọc:
“ Cái lũ người Tây khốn kiếp, bọn chúng là con sói nuôi cũng không thân, bọn chúng chỉ biết lợi ích chứ không có tình nghĩa gì hết, sẵn sàng trở mặt bất kỳ lúc nào.”
“ Chúng ta đối đãi với hắn ra sao, tốn tâm tư lên người hắn còn ít à
Chuyện hôm nay cô cũng thấy rồi đấy, hắn chỉ cần gọi cho tôi một cú điện thoại thôi, tôi có rơi vào cảnh này không ...”
“ Nếu như chúng ta đã biết hắn là người như thế rồi, vậy chúng ta phải lợi dụng điểm này của hắn.” Lăng Thần nhẹ nhàng dùng hai tay nắm lấy tay Vương Tín: ” Như tổng giám đốc đã nói, hắn là thứ sói đói chỉ biết lợi ích không biết tình cảm, vậy thì hắn liệu có nói chuyện tình cảm với Đông Chính không?”