Trần Thuật vừa pha trà vừa nói: ” Tổng giám Lạc quá lời rồi, đều là chuyện tôi nên làm thôi, chủ yếu là tôi không chịu được bọn chúng gây tổn thương cho cô Khổng Khuê như thế, cho nên giúp cô ấy đòi lại công bằng, không phụ sự tín nhiệm của cô ấy là được
Lần này vài việc vượt quyền, không kịp báo cáo, là sai sót của tôi.”
Lạc Kiệt rộng lượng xua tay: ” Không sao, lúc phi thường cần làm chuyện phi thường mà, báo cáo qua báo cáo lại, lỡ hết thời cơ.”
“ Cám ơn tổng giám Lạc.” Trần Thuật ngừng tay, có chút ngập ngừng hỏi: ” Thông thường công ty có thưởng cho những chuyện thế này không?”
“ Thưởng thì chắc chắn là có rồi.” Lạc Kiệt nhận lấy chén trà: ” Giống nhiều công ty khác thôi, chỉ có tăng lương và thăng chức, thăng chức thì không thể, vì cậu mới vào Đông Chính, ngồi còn chưa ấm chỗ đã điều chỉnh chức vụ thì không thực tế.”
“Về lương thì có thể nâng bậc, thậm chí theo mức độ hoàn thành hợp đồng có được phần trăm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Song chuyện này xem cậu giao thiệp với Vương Thiều ra sao, theo quy củ công ty, người quản lý nhận được phần trăm của hạng mục, nên công ty sẽ chia cho cô ấy ..
Bởi thế cậu cần thương lượng riêng với Vương Thiều ...”
“ Chỉ cần có thêm chút lương là tôi hài lòng rồi, đàm phán do chị Thiều bỏ công vất vả, không dám.” Trần Thuật khiêm tốn nói:
“ Có gì mà không dám, dù sao hạng mục cậu đưa về mà.” Lạc Kiệt còn chỉ điểm: ” Hơn nữa cậu nên chuẩn bị tâm lý đi, ông chủ Lật thế nào cũng tìm cậu nói chuyện đấy, nếu thể hiện tốt, coi như cậu bước vào con tàu cao tốc thăng tiến rồi.”
“ Tôi hiểu rồi.” Trần Thuật cảm kích nói: ” Cám ơn tổng giám Lạc nhắc nhở.”
“ Cám ơn cái gì chứ, nếu không nhờ cậu phát hiện ra âm mưu này, Khổng Khuê sẽ tổn thất lớn, cũng là tổn thất của công ty, có khi cái ghế này của tôi lung lay mất.” Lạc Kiệt vẫn có chút tự biết mình, tập đoàn vốn có ý kiến với hắn chẳng qua chưa đủ cớ ra tay, nếu không có chỗ dựa thì hắn không giữ nổi cái ghế này rồi:
Bây giờ chứng kiến thủ đoạn của Trần Thuật, hắn tự biết mình không phải đối thủ, nếu đã không đấu lại thì tốt nhất là làm tốt quan hệ
Trần Thuật chỉ mỉm cười rót thêm trà, những lời khách khí nói quá nhiều thành giả, bất kể Lạc Kiệt chân tình hay giả ý, y cũng thích bầu không khí hòa bình này
Bản chất của cung Thiên Bình, thích sự cân bằng chứ không muốn tham gia tranh đấu
“ Với năng lực của cậu, cả ghế phó tổng giám này là ủy khuất rồi, Hoa Mỹ đúng là không biết dùng người tài.” Lạc Kiệt lại không tiếc lời khen, lên giọng tiền bối chỉ bảo: ” Có điều cậu không nên gấp, tôi là người chứng kiến toàn bộ quá trình, nhất định sẽ báo cáo đúng sự thực với ông chủ
Đông Chính chúng ta không bao giờ bạc đãi công thần.”
“ Cám ơn tổng giám.” Trần Thuật bỏ đi phần họ, xưng hô thân thiết hơn: ” Được làm việc dưới trướng anh là may mắn của tôi.”
“ Được rồi, tôi biết cậu là người bận rộn, không quấy rầy nữa.” Lạc Kiệt rất hài lòng về buổi trò chuyện này, đứng dậy rời đi, ra tới cửa nói với Trần Thuật đi theo tiễn: ” Phía Khổng Khuê cũng nên đánh tiếng, tuy quan hệ hai người rất tốt, nhưng cậu vì cô ấy làm gì, vẫn nên để cô ấy biết, hiểu không?”
“ Không cần ạ.” Trần Thuật rối rít nói: ” Loại chuyện này sao tôi nói với cô ấy được, ngại lắm.”
Lạc Kiều cười ha hả vỗ vai Trần Thuật rời đi, không ngờ chàng trai này cũng có một mặt đơn thuần như vậy, cũng tốt, người qua tính toán ai dám gần gũi
Có thành quả rồi, tất nhiên là phải đi khoe, Trần Thuật đâu có ngốc
Nói chính xác hơn là bây giờ không ngốc nữa
“ Anh thực sự lấy được quyền đại diện của giày thủy tinh DSN rồi à?” Khổng Nhược Khuê vốn lười biếng ngồi trên ghế sô pha, tay còn cầm nửa quả dâu tây chưa cho vào miệng, không dám tin nữa:
“ Đúng thế.” Trần Thuật rất kiên định: ” Giày thủy tinh phải đi dưới chân công chúa chân chính, bọn họ không xứng.”
Để Vương Thiều với Lạc Kiệt ở đây chứng kiến một màn không biết xấu hổ này hẳn xông vào bóp cổ Trần Thuật nói với Khổng Nhược Khuê, tuyệt đối không thể tin thằng cha này
Thế mà dám bảo xấu hổ không dám nói với người ta à
Khổng Nhược Khuê lòng ngọt như uống mật, cô gái nào không thích được gọi là công chúa chứ: ” Trước kia khi DSN tìm kiếm đối tác ở khu vực Á Châu, Đông Chính cũng bỏ không ít công sức, ông chủ và tổng giám đốc Kim đều đích thân ra tay, cuối cùng vẫn bị Hoa Mỹ lấy mất, không ngờ bọn họ cầm trong tay chưa ấm đã lại rơi vào tay Đông Chính.”
“ Không đúng, là rơi tới chân cô.” Trần Thuật xoay người đi, lấy cái hộp màu tím mang theo, tháo dải lụa hồng tết nơ bướm, vừa mở hộp, một đôi giày thủy tinh lóng lánh ánh bạc nằm ngay ngắn trên lớp nhung đỏ: ” Tặng cô đấy, đây là giày thủy tinh giành cho công chúa.”
Khổng Khuê bỏ hắn quả dâu xuống, nhìn đôi giày không chớp, nín thở thốt lên: ” Thực sự quá đẹp ..
Trước kia tôi cũng muốn mua một đôi về đi, nhưng nghĩ tới mình không phải là người đại diện, việc gì phải giúp họ tăng thêm lượng tiêu thụ, còn quảng cáo miễn phí cho người ta, nên thôi.”
Trần Thuật bật cười, y thích Khổng Nhược Khuê như vậy, rất thật, lấy đôi giày thủy tinh ra, đặt trước mặt cô:
Khổng Nhược Khuê nhận lấy vuốt ve đôi giày, cảm thụ sự mát lạnh truyền tới tay, bất ngờ: ” Cỡ 37, sao anh biết cỡ chân tôi.”
“ Dùng mắt ước chừng đại khái ...” Trần Thuật xấu hổ nói: ” May mà đoán trúng.”
Từ khi Khổng Nhược Khuê bị thương, thời gian qua ngày ngày Trần Thuật làm bạn bên cạnh, vì cô không đi tất, lúc nào cũng lắc lư cái chân trần, thế nên lọt vào mắt y
Khổng Nhược Khuê hơi đỏ mặt, nhớ tới chuyện lần trước nói xem cô từ bể bơi đi lên 79 lần, không biết lần này nhìn trộm bao nhiêu lần mà biết cả số đo chính xác
Đồ biến thái, chỉ nhìn chân người ta, không biết chỗ khác cũng rất đẹp sao
Trần Thuật làm động tác màu mè: ” Công chúa điện hạ, sao không thử cảm giác một chút.”
Khổng Nhược Khuê phồng má giận dỗi chỉ chân bó bột: ” Làm sao mà thử?”
Trần Thuật vốn định kiến nghị đi thử vào chân thôi, nhưng nhớ ra với cô gái có được thứ xinh đẹp, lại không thể đi lên bước vài bước, xoay vài vòng, mặc cùng bộ váy đẹp nhất thì mất ý nghĩa, không được thấy đôi chân Khổng Nhược Khuê đi đôi giày này, y cũng thấy đáng tiếc: ” Không sao, đợi chân lành rồi thử cũng được, chắc không phải đợi quá lâu đâu.”