“ Khổng Khuê, mày làm được.” Khổng Nhược Khuê cổ vũ bản thân, sau đó hít thở mấy lần, dùng sức ở bụng nâng người dậy:
Uỵch
Nửa người trên vừa nhấc lên, vì không có chân làm điểm tựa chịu lực liền ngã xuống, đau
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Khổng Khuê xinh đẹp nhất.”
Khổng Nhược Khuê không vì thế mà buông xuôi, cô lại lần nữa hô khẩu hiệu, hai tay chống phía sau, đem thân thể đau đớn chống lên
Lần này rốt cuộc cũng có thể ngồi thẳng người rồi, nhưng muốn đứng dậy thì khó bằng lên trời, một chân đứng đã khó, giờ cả hai chân đều vô dụng thì đứng bằng cái gì
Á, giờ mới phát hiện, cái xe lăn đáng chết kia lăn đi xa tít tắp rồi
Khổng Nhược Khuê ước chừng khoảng cách giữa mình và ghế sô pha, quyết định thế nào cũng phải bò tới, cô phải nằm trên ghế sô pha, chứ không phải ngã trên sàn nhà trống trơn thế này
Người ta mà nhìn thấy sẽ cười cho, dù là Dì Hai nhìn thấy cũng không được
Khổng Nhược Khuê tiểu tỷ tỷ cực kỳ yêu cái đẹp, không có chuyện gì quan trọng hơn giữ vẻ đẹp nữa
Nhìn cái chân bó bột, Khổng Nhược Khuê đưa tay vuốt ve lớp thạch cao cứng ram ráp, giọng ôn nhu: ” Ủy khuất cho mày rồi.”
Sau đó cô cố hết sức xoay người nằm úp xuống, hai tay chống đất, cái chân không bị thương co lại, thành tư thế "chó bò", còn cái chân bị bó bột vẫn giơ lên không trung, tránh bất cẩn chạm đất, dùng lực một cái là hỏng hết chuyện
Vì thế cô dùng tư thế vô cùng xấu hổ, nhích từng bước từng bước ..
Không bò từng chút từng chút, hướng về phía chiếc ghế sô pha
Tay trái bấu xuống đất kéo lê người theo, rồi lại tới tay phải, nhưng đôi tay ngọc ngà của cô không quen làm việc thế này, chẳng mấy chốc đã mỏi tới nhũn ra
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Khổng Khuê, mày phải kiên trì.”
“ Sắp tới nơi rồi, cố thêm một chút nữa thôi.”
“ Thà đổ máu chứ quyết không thể để người ta nhìn thấy mình nằm như con sâu đáng thương trên sàn nhà.”
Gần lắm rồi
Khoảng cách tới chiếc ghế sô pha càng lúc càng gần, nhưng vẫn còn một nửa quảng đường, tay cô mỏi tới gần như không chống đỡ được thân thể, cô chỉ muốn buông xuôi tất cả nằm đó
Khổng Nhược Khuê hối hận lắm, vì sao lại mua một cái nhà lớn như vậy, rõ ràng chỉ sống một mình, mua cái nhỏ chút không được à
Tích
Tiếng cửa điện tử bị mở truyền vào tai
“ Dì Hai về rồi sao?” Khổng Nhược Khuê kinh hoàng nhìn về phía cửa:
Di Hai đẩy cửa phòng đi vào, người còn chưa xuất hiện đã nghe thấy tiếng nói: ” May mà gặp được tôi đấy, nếu không cậu không vào được
Tổng giám Trần, mau vào đi.”
Phía sau lưng Dì Hai là Trần Thuật giúp xách đồ: ” Cám ơn Dì Hai, cháu lấy chìa khóa rồi đi ngay.”
Bởi vì đi xe bus, đi tàu điện ngầm quen rồi, cho nên Trần Thuật còn chưa quen rằng hiện giờ mình là người có xe
Vừa rồi rời nhà Khổng Nhược Khuê, thậm chí Trần Thuật còn không nhớ ra là mình đi xe tới, khi xuống tới tầng một rút điện thoại ra chuẩn bị đặt taxi mới nhớ ra là xe của mình ở dưới tầng hầm, còn chìa khóa thì để ở trong nhà Khổng Nhược Khuê rồi
Đúng lúc này gặp được dì Hai kéo xe rau về, Trần Thuật vội vàng tới giúp, tiện thể đi lấy chìa khóa luôn
“ Đi cái gì mà đi, ở đây ăn cơm trưa đã, Tiểu Khuê, tổng giám Trần ...”
Dì Hai đang định bảo Khổng Nhược Khuê là Trần Thuật tới, sau đó giọng ngưng bặt, mở to mắt nhìn cô gái nằm giữa phòng, tư thế này
Đang làm cái gì thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật thấy Dì Hai đột nhiên không nói nữa, cũng nhìn theo ánh mắt của bà ..
“Bọn họ không nhìn thấy mình đâu.”
“Nhất định là bọn họ không nhìn thấy mình.”
Khổng Nhược Khuê nhắm tịt mắt lại lẩm nhẩm trong lòng, cứ như làm thế thì sẽ không ai nhìn thấy cô vậy, lúc này cô thậm chí nghĩ tới cái chết
Nếu như có thứ gì đó có thể nhanh chóng kết liễu tính mạng của mình, cô sẽ dùng không chút do dự
Cả cuộc đời này cô chưa bao giờ mất mặt như thế
Không, phải nói là ông trời tính toán hết rồi, để thời khắc mất mặt nhất cuộc đời cô đều trình diễn ở trước mặt nam nhân này
"Lão trời già, tôi cần thể diện chứ ..
Tôi cũng là nữ nhân đấy biết không
Khổng Nhược Khuê quật cường mím chặt môi, mắt vẫn nhắm, cô không biết phải làm thế nào bây giờ, tiếp tục bò với tư thế này thì quá mất mặt, mà nếu cứ nằm đây thì càng mất mặt hơn
“ Tiểu Khuê.” Dì Hai qua tích tắc sững sờ cuối cùng cũng tỉnh lại, dép cũng chưa kịp thay, vứt cả rau rợ ở tay cuống cuồng chạy tới hô: ” Chân cháu còn chưa lành, làm sao lại đã bắt đầu tập luyện rồi
Trước kia cháu sáng tập chiều tập, dì cũng kệ cháu
Nhưng giờ đang bị thương, dì dặn đi dặn lại rồi, nếu dì không có ở nhà thì ngồi im một chỗ, đừng có động đậy.”
Khổng Nhược Khuê mắt đỏ hoe, nước mắt lại muốn rơi xuống, tủi thân vô cùng:
Cháu không hề tập luyện, dì có thể nói nhỏ một chút được không
Cả tầng lầu người ta nghe thấy rồi đấy
Cô không dám nhìn ai nữa rồi, sau đó người đột nhiên bị nhấc bổng lên, có một đôi tay chắc chắn nâng cô lên, có lồng ngực rộng cho cô dựa vào, mũi ngửi thấy mùi nồng nồng dễ chịu
Nói thì chậm chứ lúc đó thì nhanh, Trần Thuật vừa nhìn thấy Khổng Nhược Khuê như vậy đã vứt hết tất cả chạy tới trước cả Dì Hai bế Khổng Nhược Khuê lên, trách: ” Bảo cô không được tập yoga, chân cô còn chưa lành đã tập rồi.”
“ Trần Thuật, tôi hận anh đến chết.” Khổng Nhược Khuê vùi đầu vào lòng Trần Thuật, tháy cuộc đời này không còn sinh thú gì nữa:
“ Tổng giám Trần nói đúng đấy, cháu nói xem, sao cháu không biết quý trọng thân thể như thế?” Dì Hai lại còn giúp Trần Thuật mắng Khổng Nhược Khuê: ” Nếu chẳng may cháu bị thương thì dì ăn nói với cha cháu ra sao đây
Hai ngày trước cha cháu gọi điện dặn dò thế nào, sao cháu không chịu nghe người lớn khuyên bảo.”
“ Dì Hai, dì đừng nói nữa.”
- Dì cứ nói.” Dì Hai thực sự bị hành vi "mạo hiểm" này làm tức giận vô cùng: ” Nếu cháu muốn vận động thì cũng chọn động tác nào nhẹ nhàng đơn giản chút
Sao làm hành vi nguy hiểm như vậy
Nếu bị thương thêm lần nữa thì làm thế nào
Nếu mà dì không quay về thì làm sao?”
“ Dì Hai ...” Khổng Nhược Khuê giọng cầu khẩn, dì định bức tử cháu đấy à: