Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 242: Quá sức mất mặt (2)




“ Dì Hai ...” Trần Thuật cũng lên tiếng cắt ngang lời trách móc của Dì Hai: ” Trong nhà có hòm thuốc chứ ạ?”
“ Hả
Tiểu Khuê bị thương à, bị thương ở đâu?” Dì Hai càng hoảng:
“ Không sao ạ, dì đừng lo.” Trần Thuật trấn an: ” Phiền dì lấy cho cháu.”
“ Được, được, tôi đi lấy ngay.” Dì Hai vội vội vàng vàng chạy vào nhà trong:
Trần Thuật vẫn bế Khổng Nhược Khuê, cúi đầu xuống, ôn nhu hỏi: ” Có đau không?”
“ Đau.” Khổng Nhược Khuê cúi đầu càng thấp, không muốn đối diện với Trần Thuật, lí nhí như muỗi kêu:
- Sao lại bất cẩn như thế
“ Luyện yoga.” Khổng Nhược Khuê quật cường nói, cô không bao giờ thừa nhận hành vi đáng xấu hổ của mình:
“ Luyện yoga à?” Trần Thuật đã nhìn thấy trên bàn chỉ còn một chiếc giày thủy tinh, cái còn lại không biết đâu rồi, sao không hiểu chuyện gì xảy ra, vừa bực lại vừa thương: ” Đi giày cao gót luyện yoga à?”
“ Trần Thuật.” Khổng Nhược Khuê phừng phừng nổi giận ngẩng đầu lên, phát hiện ra Trần Thuật đang nhìn mình, ánh mắt đó ôn nhu say đắm, tức thì ngây người:
Gương mặt xinh đẹp không chút tì vết gần ngay gang tấc, hàng mi như vét hiện ra ưa nhìn như thế, con ngươi đen láy như bảo thạch thuần nhất, bên trong đó phản chiếu hình ảnh một nam nhân
Cái miệng nhỏ hồng tươi, phun ra làn hơi âm ấp giống mùi thơm trên thân thể cô, một mùi chanh dễ ngửi
Trần Thuật nhìn bóng dáng trong ánh mắt Khổng Nhược Khuê, hình ảnh dần trở nên rõ ràng, là y
Cảm giác cổ họng khô khan, người nóng bừng lên, y muốn nói gì đó, nhưng dưới ánh mắt như kính chiếu yêu đó nhìn đó, tựa hồ nói gì cũng là dư thừa, nói gì cũng là không đúng
…… …….
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mưa rơi như trút, càng khiến núi non thêm xanh mướt, cỏ cây thêm sắc màu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu như không phải là trời mưa to, đây là lúc thích hợp để vào sân tận tình vung gậy, đáng tiếc một cơn mưa bất ngờ đổ xuống, chặn hết những người thích chơi golf ở khu nghỉ ngơi
Song vẫn có những người, cho dù là trời mưa vẫn cứ luyện tập, đứng ở vị trí luyện tập, vung gậy hướng về phía hồ nước đằng xa
Một ông già mặc quần trắng áo trắng, hai chân khép lại, nửa thân trên hơi ngả về phía trước, tay cầm chắc gậy golf, mắt nhìn chằm chằm mục tiêu
Đôi nam nữ ở bên cạnh có chút thấp thỏm, cả thở mạnh cũng không dám, ở làm phiền ông
Cốp
Gậy trong tay ông già vung mạch, chạm vào quả bóng màu trắng, quả bóng nhỏ bay vút đi vẽ lên đường cong lớn, xuyên qua màn mưa biến mất ở nơi không rõ nào đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vương Tín đợi ông già đứng thẳng lên rồi mới dám bước tới gần, cung kính gọi: ” Cha.”
“ Ừ, có chuyện gì à?” Ông già không quay người lại, cắm cái ghim bóng xuống đất, đặt một quả bóng lên, sau đó lại vào thế chuẩn bị phát bóng:
Vương Tín có chút ngập ngừng, cắn răng nói: ” Con có chuyện báo cáo cho cha.”
“ Chuyện gì?” Ông già hỏi ngắn gọn, điều chỉnh gậy golf:
“ Hợp đồng của chúng ta với phía DSN e là phải giải trừ rồi.”
Cốp
Quả bóng màu trắng lần nữa lao vút đi
Chỉ là lần này không vạch lên được đường cong như trước, bay là là trên mặt đất vài mét, chạm đất nảy mấy lần dừng lại
Ông già xoay người lại, trầm giọng hỏi: ” Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Tín không dám đối diện với ánh mắt nghiêm nghị đó, đầu cúi xuống, hai chân cũng hơi run: ” Bọn họ muốn hợp tác với Đông Chính.”
“ Đông Chính, lại là Đông Chính à
Hợp đồng đã ký rồi, bọn họ lấy lý do gì mà giải trừ hợp đồng?” Ông già tức giận, giọng vẫn trầm ổn, nhìn Lăng Thần đứng sau Vương Tín, mày cau lại nhớ ra điều gì: ” Lại liên quan tới nam nhân kia à?”
“ Vâng ạ.” Vương Tín cắn răng đáp: ” Nhưng lần này ...”
Bốp
Ông già vụt gậy golf vào đầu Vương Tín, tức thì có dòng máu đỏ tươi từ trên trán chảy xuống, hắn loạng choạng lùi lại sau
“ Chủ tịch.” Lăng Thần kinh hoàng hét lên, lập tức chạy tới dùng thân thể của mình cha chắn cho Vương Tín, cầu xin: ” Chủ tịch, chuyện lần này không liên quan tới tổng giám đốc, anh ấy đã tận lực rồi.”
“ Cút.” Ông già lạnh lùng nói: ” Tôi dạy dỗ con tôi, liên quan gì tới cô?”
“ Chủ tịch, cầu xin chủ tịch tha cho tổng giám đốc một lần, anh ấy đã biết sai rồi, cho chúng tôi một cơ hội sửa chữa ..”
Ông già lần nữa giơ gậy lên, lặp lại: ” Cút.”
“ Chủ tịch, xin chủ tịch hãy tha cho tổng giám đốc, anh ấy thực sự không làm sai gì cả, vì hạng mục ấy, tổng giám đốc đã tận tâm tận lực hơn bất kỳ ai ..
Xảy ra biến cố này là điều không ai muốn ..
Chủ tịch, tha cho anh ấy đi, chủ tịch cứ đánh tôi, đều là lỗi của tôi mà ra.” Lăng Thần giang tay, khẩn thiết nói:
“ Tôi chưa học cách đánh nữ nhân.” Ông già thấy Lăng Thần không chịu tránh đi, đành hạ gậy xuống: ” Con có biết mình có vị trí ngày hôm nay là nhờ vào cái gì không?”
“ Biết ạ.” Vương Tín để mặc máu tươi chảy ròng ròng, không dám bịt lại, mất mặt, ê chề, nhục nã, hắn cắn răng nói: ” Vì con là con của cha.”
“ Không chỉ vì thế, cha thấy con ở mặt thương nghiệp còn có chút thiên phú, cho nên mới cho con cơ hội
Bây giờ con đã lấy hết tín nhiệm của cha và Hội đồng quản trị rồi, con còn tư cách gì ngồi ở vị trí này nữa
Một kẻ bất tài thì bằng vào cái gì mà chiếm cái vị trí tổng giám đốv của Hoa Mỹ?” Ông già nói vô cùng nghiêm khắc:
Vương Tín cắn răng: ” Cha, xin cha cho con một cơ hội nữa.”
“ Cha có thể cho con vô số tiền và nữ nhân, chỉ không thể cho thêm cơ hội cho con
Vì cha không thể trơ mắt nhìn Hoa Mỹ do cha khổng công gây dựng bao năm bị hủy trong tay con.” Ông già thất vọng tột độ vì đứa con này:
Vương Tín vội ngẩng đầu lên, nếu để bị nuôi như lợn trong chuồng như thế thì hắn thà chết: ” Cha, sẽ không có chuyện đó đâu, sau này tuyệt đối không xảy ra chuyện như thế nữa
Con xin đảm bảo với cha, con nhất định vượt qua được khảo nghiệm của cha
Cho dù DSN có giải trừ hợp đồng với Hoa Mỹ, con đảm bảo nghiệp vụ của Hoa Mỹ sẽ chỉ tăng chứ không giảm, báo cáo cuối năm sẽ không vì chuyện này mà ảnh hưởng.”
“ Con đảm bảo à
Con lấy gì để đảm bảo đây
Con có biết hợp đồng với DSN đại biểu cho cái gì không?”
“ Con xin lỗi.”
“ Xin lỗi là điều thừa thãi.” Ông già nhìn đầu con trái chảy máu mà không có chút thương xót nào: ” Để thất thủ hết lần này tới lần khác, con đã kiểm điểm lại bản thân chưa?”
“ Cha, con đã kiểm điểm rồi, con biết con phải làm gì, lần này con sẽ thực sự bình tâm để làm việc, con sẽ làm cho cha xem, con sẽ chứng minh giá trị của mình.” Vương Tín đặt tay lên ngực trái thề thốt:
Ông già chỉ Lăng Thần: ” Cô ta quan trọng với con như vậy sao?”
“ Vâng ạ.” Vương Tín nắm lấy tay Lăng Thần: ” Cô ấy vô cùng quan trong với con.”
Ông già cười lạnh: ” Nhìn có vẻ là bông hoa yếu đuối đáng thương, song cũng có thể là hoa ăn thịt người, cẩn thận cô ta ăn con tới mẩu xương cũng không còn.”
“ Cha, không đâu, Lăng Thần không phải cô gái như vậy, con biết.”
Ông già không thèm nói nữa rồi, lại lấy bóng chuẩn bị đánh, Vương Tín và Lăng Thần đợi thêm một lúc không thấy ông nói gì nữa, cúi đầu lui ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.