Thịch, thịch, thịch
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đó là tiếng tim mình đang đập
Trần Thuật lần đầu tiên phát hiện, thì ra tim con người ta có thể đập nhanh như thế, tiết tấu gấp gáp như thế
Giống như mình vừa mới trộm con gà nhà hàng xóm đang rón rén về nhà vậy
Mình không trộm gà
Trần Thuật ủy khuất nghĩ, vậy vì sao mình khẩn trương như vậy
Cầm gạch đập vào đầu người không thấy khẩn trương, giữa mùa đông giá rét nhảy xuống sông cứu người không khẩn trương, đối diện với sự hãm hại của Hoa Mỹ không khẩn trương
Vậy mà đối diện với cánh môi hồng ấy, mình lại khẩn trương
Điều này làm Trần Thuật không tin được, y và Lăng Thần sống chung với nhau mấy năm, chuyện nam nữ còn gì chưa biết nữa đâu
Khẩn trương cái quái gì
Trần Thuật mắng bản thân, chẳng phải là mình trộm về
Khổng Nhược Khuê vẫn phồng má giảu môi lên nhìn chằm chằm Trần Thuật, hiển nhiên là vẫn tức giận vì đã đẩy cô vào tình cảnh bẽ mặt như thế
Giận Trần Thuật tặng mình đôi giày thủy tinh quá đẹp đẽ, giận bộ dạng đáng xấu hổ nhất của mình bị Trần Thuật nhìn thấy, giận Trần Thuật biết rồi còn cố hỏi, giận ..
Tóm lại là nguyên nhân nhiều lắm, cô có thể kể đến tối cũng không hết được, tóm lại là đều tại Trần Thuật hết
Vì thế cô nhìn chằm chằm Trần Thuật, nhìn tới khi y biết cái sai của mình thì thôi
Đôi mắt ấy long lanh như sao đêm, như vực sâu thăm thẳm, làm Trần Thuật muốn chìm sâu vào đó, y muốn tới gần hơn, muốn nhìn thấy nhiều hơn, thế nhưng tựa hồ có sự trói buộc vô hình nào đó cản y lại
Khổng Nhược Khuê thở mạnh, cô càng giận rồi
Trần Thuật anh lại thêm một lý do nữa làm tôi tức giận
Bạch, bạch, bạch
Đúng lúc này Dì Hai thấp người nhưng to bép uỳnh uỵch chạy từ gian trong ra hô: ” Tiểu Khuê bị thương ở đâu, mau cho dì xem nào, bà cô của tôi ơi, lớn như thế rồi mà vẫn như trẻ con ấy, làm sao không biết nghe lời người lớn chứ ...”
Giọng dì Hai làm Trần Thuật hoàn hồn, vội tránh ánh mắt Khổng Nhược Khuê suýt làm mình mê muội, lúc này mới nhẹ nhàng đặt cô nằm xuống ghế sô pha, nhận lấy hòm thuốc từ tay Dì Hai: ” Để cháu làm cho.”
Dì Hai nhìn gương mặt xinh đẹp của Khổng Nhược Khuê đỏ như hoa đào, cười thầm trong lòng, biết ý lập tức đưa hòm thuốc cho Trần Thuật: ” Được, vậy thì giao cho cậu, phải chiếu cố nó cho tốt nhé
Nha đầu điên này không biết nghe lời đâu.”
Không Nhược Khuê hận không thể bịt miệng dì Hai lại, chẳng lẽ thấy cô chưa đủ mất mặt hay sao, hét lên: ” Dì Hai.”
“ Được được, dì không nói nữa, không nói nữa.” Dì Hai xoay người đi luôn: ” Dì đi làm cơm đây.”
Phòng khách rộng thênh thang còn lại hai người
Trần Thuật mở hòm thuốc, bên trong rất đầy đủ các loại thuốc thông dụng như thuốc cảm, thuốc tiêu chảy, vitamin, y nhanh chóng tìm thuốc sát trùng và băng gạc: ” Để tôi băng bó cho cô.”
Khổng Nhược Khuê khẽ "ừm" một tiếng, gần như không nghe thấy, nằm ngoan như mèo con, mặc cho Trần Thuật làm việc, không có chút phản kháng nào
Cái giày thủy tinh đáng ghét
Trần Thuật đáng ghét
Vết thương ở khuỷu tay xử lý rất dễ dàng, Trần Thuật xem rồi, chỉ xước chút da thôi, thậm chí không chảy máu, y vẫn hết sức cẩn thận thấm sát trúng vào đầu bông, nhẹ nhàng rửa sạch, sau đó lấy băng dính thuốc dán lại
Xong xuôi rồi Trần Thuật không thấy vết thương nào nữa, không tiện kiểm tra, hỏi: ” Còn chỗ nào không thoải mái không?”
“ Chân.”
Trần Thuật ngồi xổm dưới đất, nhìn đầu gối Khổng Nhược Khuê, chỗ này chỉ có một chỗ rách da, còn lại đa phần xước xát nhẹ thôi, chỉ là vị trí nếu ngồi thế này thì không thuận tiện lắm
Thế là y kéo một cái ghế tới, điều chỉnh thân thể Khổng Nhược Khuê, đặt hai chân cô lên đùi mình, cẩn thận xử vết thương
Khổng Nhược Khuê chỉ mặc chiếc quần short trắng bằng vải bông nhẹ, che qua mông chút xíu, vì thế rất thuận tiện cho Trần Thuật làm việc, nhưng tương ứng gần như chẳng mặc gì khoe hết chân trước mắt y, mỗi khi que bông thấm thuốc sát trùng kia lăn qua chỗ bị thương, cô chẳng thấy xót, mà thấy toàn thân bủn rủn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhìn Trần Thuật cực kỳ chuyên tâm vào vết thương mà không để ý chuyện khác, má Khổng Nhược Khuê nóng đỏ như than, cô nhận ra ăn mặc thế này, lại còn tư thế này trước mặt một nam nhân, tình thế ấy làm cô … hồn phiêu diêu chân trời, chẳng biết là đang nghĩ gì nữa
“ Xong rồi.”
“ Hả?” Khổng Nhược Khuê sực tỉnh: ” Anh nói gì thế?”
“ Tôi nói xử lý vết thương xong rồi.”
“ À, à ...” Khổng Nhược Khuê giờ mới nhớ phải rụt chân khỏi đùi Trần Thuật, trời ơi mất mặt quá đi mất, làm sao mà mình lại phạm sai lầm như thế, rối rít rút chân:
“ Ngồi yên.” Trần Thuật giữ chân Khổng Nhược Khuê lại không cho cô hành động, nhưng vì cô rút chân quá nhanh thành ra tay nắm lấy bàn chân cô
Một bàn trắng trẻo, tinh tế như ngọc điêu khắc thành,
Gót sen vào tay làm Trần Thuật có cảm giác mừng rỡ đan xen với bất ngờ, trước khi đầu óc y kịp tỉnh táo thì ...
Trời ơi tay mình nó làm cái gì thế kia
"A
Khổng Nhược Khuê thực sự đã rên lên một tiếng, chân là vị trí riêng tư của nữ nhân, thế mà lại bị nam nhân cầm trong tay vuốt ve, cảm giác rất xấu hổ với không thoải mái, nhất là tay Trần Thuật lại "suồng sã " như thế, cô sợ Dì Hai nghe thấy nên áp giọng xuống: ” Buông tay ra.”
Trần Thuật toát mồ hôi, nhưng mà y không thể buông tay, nếu không hết thảy sẽ trở thành y có mưu đồ từ trước vậy, vì thế Trần Thuật đàng hoàng nắm chân cô, thậm chí bóp nhè nhẹ: ” Vừa rồi bôi thuốc, không chắc có bị thương tới gân cốt hay không?”
Khổng Nhược Khuê trơ mắt nhìn Trần Thuật cầm chân mình xoa bóp vuốt ve thỏa thích: ” Vậy làm sao mới xác định được?”
Trần Thuật há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, y có biết quái đâu, mãi mới trả lời được: ” Sợ là phải tới bệnh viện kiểm tra.”
Khổng Nhược Khuê suýt hét lên, không biết còn bóp chân bản tiểu thư làm gì
Cái mặt cứ như thật ấy, đồ lừa đảo.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]