Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 244: Bệnh ngốc sẽ truyền nhiễm




Rốt cuộc thì Trần Thuật vẫn phải buông chân Khổng Nhược Khuê ra, bởi vì Dì Hai đã bê đĩa hoa quả được gọt vỏ thái miếng tới
Trần Thuật tức giận lắm, đã bảo đi làm cơm rồi còn ăn hoa quả cái gì, phụ nữ mãn kinh đúng là không tin được
Khổng Nhược Khuê rụt chân lại, tâm tình cũng khôi phục lại bình thường: ” Sao anh quay lại?”
“ Lấy chìa khóa, nếu không phải là ngoài kia thấy trời mưa thì chắc tôi cứ đi luôn, quên mất mình lái xe tới.”
“ Mưa rồi, ở lại đây ăn cơm đi.”
Trần Thuật nhìn mây đen vần vũ bên ngoài, gặp khó: ” Tôi đã hẹn với đám Đại Hải rồi, không đi không tiện.”
Lời vừa dứt thì di động reo lên, giơ màn hình về phía Khổng Nhược Khuê: ” Điện thoại đấy.”
Khổng Nhược Khuê hứ một tiếng, xiên một miếng lê cho vào mồm
Trần Thuật nhận điện thoại: ” A lô Đại Hải, có chuyện gì thế?”
“ Còn chuyện gì nữa, tôi và Như Ý đợi cậu nửa ngày rồi, sao còn chưa xuất hiện?” Cái giọng oang oang của Thang Đại Hải như muốn phá loa điện thoại:
Trần Thuật nhìn sắc mặt Khổng Nhược Khuê, trả lời: ” Tôi đang tăng ca.”
“ Tăng ca à?” Thang Đại Hải rõ ràng là không tin lắm, sau đó giọng càng thêm phẫn nộ: ” Rốt cuộc là tăng ca ở công ty hay ở nhà chị họ
Nếu mà cậu ở nhà chị họ thì coi như tôi chưa gọi cú điện thoại này.”
“ Được rồi, gặp lại sau.” Trần Thuật mặt nghiêm túc cúp điện thoai, sau đó quay sang Khổng Nhược Khuê: ” Bọn họ không cho tôi tới.”
…………… ………………
Thang Đại Hải nghe tiếng tu tu từ điện thoại truyền ra, mặt hoang mang mất mấy giây rồi quay sang nhìn Lý Như Ý ngồi trên ghế sô pha xem tạp chí: ” Cậu ta có ý gì thế?”
“ Ý là không tới đâu.” Lý Như Ý chẳng ngẩng đầu lên đáp ngắn gọt, hắn đang xem tờ tạp trí thời trang số mới nhất, trang bìa là Trương Hành Lâm nghệ sĩ của Truyền thông Quang Huy, một nam nhân râu ria lởm chởm, nụ cười có chút vẻ hơi "đểu cáng", cũng là loại nam nhân được nữ sinh thích nhất:
“ Làm sao cậu ta lại có thể như vậy chứ
Nói không tới là không tới à
Coi hai chúng ta thành cái gì?” Thang Đại Hải hết sức bất bình:
Lý Như Ý rốt cuộc cũng phải ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đào hoa đi tới đâu cũng mê hoặc lòng người nhìn Thang Đại Hải: ” Không phải anh nói cậu ấy đừng tới à?”
“ Tôi hỏi cậu ta ở đâu, cậu ta bảo tăng ca, giờ vốn là giờ làm việc, hôm nay lại không phải là ngày nghỉ thì tăng ca cái quái gì, nghe đã biết điêu rồi, rõ ràng đang ở nhà chị họ.”
“ Có gì không ổn à?”
“ Bằng vào kinh nghiệm trêu hoa ghẹo nguyệt bao năm của tôi mà xét, cái loại nam nhân mà suốt ngày quanh quẩn bên một nữ nhân là loại không có tiền đồ.” Thang Đại Hải làm một bài diễn thuyết hùng hồn:
“ Nam nhân chân chính phải biết dục cầm cố túng, em nghĩ tôi thích em lắm à
Xin lỗi cô em nhé, làm em thất vọng rồi
Tôi sẽ đột nhiên biến mất một thời gian, để cô ấy không tìm được tôi.”
“Em nghĩ anh đây đã vứt bỏ em rồi à
Sorry, làm gì có chuyện đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi sẽ thình lình xuất hiện mang tới cho cô ấy niềm vui bất ngờ
Một nam nhân khó đoán khó lường mới có sức hút
Không thể để dễ dàng bị nữ nhân, cảnh giới tối cao là .
Chính bản thân tôi cũng không biết bước tiếp theo mình sẽ làm cái gì?”
“ Rồi sao
Anh và Tạ Vũ khiết thế nào rồi?” Lý Như Ý hơi ngả người ra sau, chân phải dùng tư thế cực kỳ thoải mái gác lên chân trái, hỏi một câu hiểm hóc:
Thang Đại Hải mặt đỏ rần, hung hăng dí cái mặt lớn tới: ” Lý Như Ý, tôi nói cho cậu biết, nếu không phải vì cậu đẹp trai, dẫn cậu ra ngoài rất có thể diện thì tôi tuyệt giao với cậu rồi.”
“ Tiếc quá nhỉ?” Lý Như Ý giọng điệu hời hợt, căn bản không coi lửa giận của Thang Đại Hải ra cái gì, tầm mắt lại di chuyển sang tạp chí trong tay: ” Tôi sẽ mãi mãi đẹp trai.”
Thang Đại Hải ngồi bịch xuống ghế sô pha: ” Cậu ta đã có người anh em tốt như chúng ta còn yêu đương làm cái quái gì nữa, cậu nói xem có phải đầu cậu ta có vấn đề không
Thiếu thốn tình cảm lắm sao?”
“ Thế anh muốn tôi trả lời thế nào?”
“ Nói ý nghĩ thực sự đi.”
“ Thế thì tôi thấy đầu anh có vấn đề ấy.”
Thang Đại Hải thấy mình kết bạn không cẩn thận rồi, một rõ ràng đã hẹn ăn cơm cùng nhau nhưng cho bọn họ leo cây
Tên còn lại càng đáng hận hơn, rõ ràng là ngồi ngay trước mắt, nhưng khiến người ta căn bản không có hứng thú ăn cơm cùng hắn
Chưa nói thái độ lồi lõm, ăn nói khó nghe, lại còn đẹp trai tới độ đi tới đâu cũng thành tiêu điểm, khiến Thang đại thiếu gia tự nhận nổi danh khắp Hoa Thành biến thành lá xanh ..
Loại chuyện này nam nhân kiêu ngạo nào chịu nổi
Hắn không nổi tiếng bằng mình, hắn cũng không nhiều fan bằng mình, không nhiều tiền như mình
Tự an ủi bản thân vài câu, Thang Đại Hải đánh giá hoàn cảnh xung quanh, nơi này là căn biệt thự cỡ nhỏ năm tầng cổ kính, vừa cổ kính lại sang trọng, xung quanh có bãi cỏ hàng cây rậm rạp u tĩnh, khẽ thời dài: ” Tên Trần Thuật đó sắp không đáng tin nữa rồi, nói là tới thăm quan văn phòng làm việc, sau đó là cùng ăn cơm...
Huỳnh Hỏa Trùng từ lúc manh nha tới nay cậu ta không tham dự, lựa chọn văn phòng rồi mà cậu ta không đến xem
Giờ phải làm sao, kế hoạch bị cậu ta làm hỏng rồi, hay là hai chúng ta đi ăn cơm.”
“ Hai người đi nhà hàng làm gì, đi ăn bát mỳ đi.” Lý Như Ý ném tạp chí sang:
“ Ăn mỳ à?”
“ Ừ, ăn mỳ lòng của Quán Lão Gia.”
“ Quản Mỳ Lão Gia
Tôi đặt chỗ ở Linh Lung Các rồi, cậu biết chỗ đó khó đặt thế nào không hả?” Thang Đại Hải quát lớn:
“ Không phải nói không có chuyện gì là Thang Đại Hải anh không xử lý được à
Gọi một cú điện thoại là xong thôi.” Lý Như Ý thản nhiên như không:
“ Này, này ...” Thang Đại Hải nhớn nhác: ” Tới Linh Lung Các trước sau đó mới về ăn mỳ lòng nhé.”
“ Không.” Lý Như Ý đứng dậy đi ngay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Này ..
Cái thằng Lý Như Ý kia.” Thang Đại Hải vừa đuổi theo vừa gọi điện thoại cho nhà hàng: ” ..
Đúng ..
Đúng, tôi là Thang Đại Hải, tôi là người đặt chỗ, có chuyện gấp cần xử lý, không tới được, hủy chỗ giúp tôi được không?”
“ Anh Thang, đã quá giờ dự định, chỗ của anh đã bị hủy rồi ạ.”
“ Cái gì
Đã hủy rồi à
A lô, anh có ý gì thế hả
Hủy chỗ mà không thông báo cho tôi một tiếng, chẳng may tôi tới thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có biết tôi là ai không
A lô ...”
Thang Đại Hải vào xe thì chỉ còn nghe tiếng tu tu, giận không có chỗ phát tiết, quay sang nói với Lý Như Ý đã ngồi ở ghế phụ lái: ” Dám đối xử với khách quý như thế, chắc là họ chưa biết mình đã tổn thất cái gì rồi.”
“ Họ tổn thất gì?” Lý Như Ý hạ thấp ghế xuống định chợp mắt một lúc:
“ Tôi sẽ lên tiết mục vạch mặt chúng, tôi sẽ bảo fan của tôi chớ tới cái chỗ thiếu tôn trọng khách đó ...” Thang đại thiếu gia mặt mày hung tợn, thế quyết báo thù này:
Lý Như Ý cố gắng nhích người sát về phía cửa, nếu không phải thì thắt đai an toàn, e là hắn chắc lao ra luôn ngoài xe
Hắn sợ bệnh ngốc bị truyền nhiễm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.