Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 245: Không thể từ chối




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu Thang Đại Hải đã bảo mình không cần phải tới nữa thì Trần Thuật cũng khỏi đi cho đỡ phiền
Dù sao chân to bị thương nghiêm trọng như thế, mình bỏ đi thật không phải, lỡ chẳng may lại có chuyện gì thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mưa to thế kia, đi đường rất không an toàn ...
Vậy ở lại là đúng rồi
Trần Thuật đã giúp Khổng Nhược Khuê kiểm tra hết chỗ bị thương, thấy không có vết thương nào nghiêm trọng mới yên tâm, chỉ cái chân bó bột: ” Chỗ này thế nào rồi?”
“ Không còn đau nữa
Vốn bị thương không nghiêm trọng đến thế, chỉ là bác sĩ quá cẩn thận, nhất định muốn tôi bó bột, tôi cảm giác chắc là đã ổn rồi.” Mặc dù hay bị đám anti fan mắng là nghệ sĩ lười nhất giới giải trí, kỳ thực Không Nhược Khuê là cô gái ưa hoạt động, phải ngồi bó gối một chỗ với cô mà nói là rất khó chịu:
“ Cứ nên cẩn thận thì hơn.” Trần Thuật dỗ dành, ai mà ngờ cô gái này trông trưởng thành chín chắn là thế, vậy mà mình vừa quay đi một cái đã làm cái chuyện không biết bình luận ra sao nữa, nhìn là biết khi đó ngã không hề nhẹ rồi, may mà không sao: ” Có câu thương gân động cốt một trăm ngày, cứ phải nghe bác sĩ mới được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ba ngày sau tôi sẽ đưa cô tới bệnh viện kiểm tra, xem xương cốt khôi phục thế nào, trong thời gian đó tuyệt đối không được vận động nữa.”
“ Được rồi.” Khổng Nhược Khuê biết sai không dám cãi: ” Mang cái này thực sự là phiền phức, không thể tới quán Lão Gia ăn mỳ, không thể đi ăn bánh gato tôi thích, uống trà sữa tôi thích, không thể đi tới phòng gym, thậm chí chẳng thể ra sân tản bộ ..
Suốt ngày ru rú trong nhà chán chết đi được.”
“ Tôi tới làm bạn với cô.” Trần Thuật nói xong lại sợ Khổng Nhược Khuê cho rằng mình có ý đồ, vội thêm một câu: ” Nếu cô không thấy phiền.”
“ Làm sao tôi thấy phiền được?” Khổng Nhược Khuê lòng như mùa xuân tới sớm, mặt thì làm bộ nghiêm túc: ” Tôi lo tổng giám Trần thấy phiền thôi.”
“ Không đâu.” Trần Thuật xua tay: ” Công ty rất gần nhà cô mà, đi xe mười phút là tới rồi.”
“ Vậy thì tốt quá, nhớ chuyện anh đã hứa với tôi nhé.” Khổng Nhược Khuê cảnh cáo:
“ Nhớ, mỗi ngày mang cho cô một suất sa lát.”
Nhắc tới chuyện sa lát Trần Thuật có chút buồn vô cớ, vì đại khái chẳng thể kéo dài lâu, đợi Khổng Nhược Khuê đi quay phim, hoặc là tìm được bạn trai, mình không cần làm nhiệm vụ này nữa
Thời gian trước cô ấy có nói đã nhận một kịch bản, sợ là chân lành rồi sẽ đi quay phim
Đi một cái là mấy tháng, thậm chí là nửa năm một năm, lúc đó e là quá xa, mình không mang tới được
Còn về phần bạn trai, có lẽ chắc là khó lắm, vì cô ấy thực sự quá ưu tú, thông thường mà nói, những cô gái càng ưu tú thì càng khó tìm được một nửa khiến mình hài lòng
Vì họ có thành tựu trong sự nghiệp, chẳng lo cơm áo gạo tiền, bọn họ tự chủ hơn, lập gia đình không còn là chuyện ưu tiên nữa ..
Chân to chắc cũng là cô gái như thế
Trần Thuật lại liên tưởng tới một mối tình si của Bạch Khởi Nguyên dành cho Khổng Nhược Khuê, cảm giác của bản thân y thì anh chàng này có nỗ lực tới mấy cũng không hi vọng gì cả
Bạch Khởi Nguyên ưu tú như thế cũng không có hi vọng, còn mình ...
Trần Thuật lắc đầu, đi nhặt chiếc giày thủy tinh đã bị đá tít ra cửa sổ, cẩn thận đặt nó vào trong hộp đóng lại, nén cười nói: ” Trước tiên đừng vội đi, cứ đợi khi nào chân khỏi hẳn đã.”
Khổng Nhược Khuê vừa thẹn vừa giận, má phủ ráng hồng, lườm Trần Thuật một cái: ” Ai vội chứ
Vì sao tôi phải vội, bản tiểu thư không vội chút nào hết.”
“ Được được được, cô không vội, là hai cái giày này vội.” Trần Thuật cười nói xuôi theo: ” Vì đôi giày này biết cô là công chúa chân chính, cho nên chúng nóng lòng được cô đi dưới chân, nhất định là như thế rồi.”
Mặt Khổng Nhược Khuê càng đỏ, đỏ lan tới cả cổ: ” Làm sao anh lại biết nói chuyện như thế, có phải là đã từng nói mấy lời ngon ngọt thế này với rất nhiều cô gái rồi không?”
“ Đâu có nhiều, chỉ có một cô gái thôi.” Trần Thuật cười khổ, thành thật nói: ” Nhưng có lẽ là nói quá nhiều khiến cô ấy phát ngán chạy mất rồi.”
“ Vậy thì cô ta thật không có phúc.” Khổng Nhược Khuê đổi giận làm vui: ” Vậy anh nói cho tôi nghe đi, tôi thích nghe lắm.”
Cô gái này thật là ..
“ Sao, không muốn nói à?”
Ai lại đi ép người ta như thế, Trần Thuật cười càng méo mặt hơn: ” Không phải, loại chuyện này phải nên là âm thanh của nội tâm, là ấp ủ của tình cảm, là tích lũy của cảm xúc, là huyết mạch kích động, không nói không được.”
“ Thì ra là vậy à?” Khổng Nhược Khuê có vẻ tiếc nuối lắm: ” Tôi cứ nghĩ rằng loại chuyện này với biên kịch của các anh dễ như uống nước hít thở vậy, thì ra hiểu lầm các anh rồi.”
Này này, chúng tôi là tác gia, có phải lừa đảo đâu, Trần Thuật câm nín, rốt cuộc cô gái này còn bao nhiêu hiểu lầm với biên kịch nữa đây
Có thể cảm giác rõ ràng trải qua loạt sự kiện vừa rồi, ôm ôm ấp ấp lại đụng chân đụng tay, quan hệ hai người tiến bộ mãnh liệt, tựa hồ chỉ thiếu chút nữa trở thành loại quan hệ hoàn toàn khác, hoặc chỉ cần có một người nói ra trước
Nhưng cả hai đều có cố kỵ của mình
Khổng Nhược Khuê nhìn mưa ngoài trời ngớt dần, cô chẳng quan tâm tới ngoài kia đang sôi sục vì chuyện của mình, bao năm rồi cô cũng biết điều chỉnh tâm thái khi đối diện với thị phi, chỉ buồn buồn hỏi: ” Lát nữa nhất định phải đi à
Đại Hải gặp chuyện gì sao?”
“ Không phải chuyện Đại Hải, mà là Như Ý, còn nhớ lần trước cô có nói Như Ý rất hợp với vai Cố Thanh trong Chàng cơ trưởng không?” Trần Thuật hơi ngần ngừ một lúc, cảm giác mình ăn lương của Đông Chính mà đi làm việc này nó hơi bất chính, nhưng mà Thang Đại Hải dí sát quá giải thích: ” Chúng tôi thảo luận cách thao tác chuyện này.”
“ A, tôi nhớ rồi.” Khổng Nhược Khuê vỗ tay, hai mắt sáng lên nụ cười trở nên cực gian như hồ ly nhìn con mồi: ” Nếu là chuyện này, tôi có thể góp ý với anh, Tô Âm nhất định không thể từ chối ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.