Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 265: Trốn tránh tới bao giờ (2)




“ Giả ngốc gì thế, chân to không phải người thường, cô ấy là đại minh tinh Khổng Khuê, lúc nào cũng có vô số kẻ dùng kính hiển vi soi tới tận lông chân của cô ấy ...”
“Hai người đi với nhau thân mật như vậy, không biết bao nhiêu người nảy sinh suy nghĩ giống tôi, lúc này chắc fan của cô ấy lại hoảng lên rồi
Cậu không biết tị hiềm đã đành, chẳng lẽ Khổng Khuê ở trong nghề bao năm lại không hiểu.”
Thang Đại Hải dồn ép: ” Thế nhưng cô ấy dù biết làm thế sẽ ảnh hưởng không tốt cho mình mà vẫn làm, nguyên nhân vì sao?”
Trần Thuật vẫn trưng ra vẻ vô tội: ” Lòng vô tư thì thiên hạ rộng lớn, giữa chúng tôi là quan hệ bạn bè thuần khiết, bên cạnh có trợ lý đi cùng mà.”
“ Quan hệ bạn bè thuần khiết
“ Thang Đại Hải nghiêm mặt, tỏ thái độ tôi không đùa, đẩy mạnh Trần Thuật một cái: ” Cậu định né tránh tới bao giờ
Có biết đó là hành vi vô tranh nhiệm không?”
Ánh mặt hai người đối diện nhau, cứ như làm không khí đóng băng
“ Anh diễn xuất tiến bộ đấy.” Một giây, hai giây rồi ba giây qua đi, Trần Thuật bất ngờ lên tiếng:
“ Trả lời câu hỏi của tôi đi.” Thang Đại Hải không nói không cười, vô cùng trang trọng:
“ Vẫn muốn diễn tiếp à?”
“ Lỡ chẳng may lừa ra được thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hì hì …” Thang Đại Hải chớp mắt biến thành bộ dạng thiếu nghiêm túc thường ngày, khoác vai Trần Thuật, khoác vai Trần Thuật: ” Tôi thực sự thấy cậu và Khổng Khuê xứng đôi lắm.”
“ Tôi cũng thấy vậy đấy.” Trần Thuật gật gù:
Thang Đại Hải nổi cáu vít cổ Trần Thuật xuống: ” Này tôi nói thật đấy.”
“ Tôi cũng có đùa đâu.”
“ Vậy vì sao không chủ động theo đuổi cô ấy đi, nên biết nam nhân công khai lẫn âm thầm thích cô ấy phải xếp được vài vòng quanh Châu Giang đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi cũng nghe đồn tên Bạch Khởi Nguyên trong công ty cậu rất chú ý tới cô ấy, hai người bọn họ lên trang nhất không biết bao lần
Cậu mà không sớm ra tay chẳng lẽ còn đợi Khổng Khuê chủ động theo đuổi cậu chắc?”
“ Vì sao không thể?” Trần Thuật hỏi ngược lại:
Thang Đại Hải hai mắt mở to, mồm cũng mở to cứ như nhìn thấy ma, chỉ mặt Trần Thuật: ” Cậu tự nghe lại lời mình nói xem, cậu có biết mình nói cái gì không hả
Cậu bảo chị họ chủ động theo đuổi cậu à?”
Nói rồi vỗ trán Trần Thuật mấy cái: ” Tỉnh lại, tỉnh lại mau.”
“ Anh hiểu cô ấy hơn hay tôi hiểu cô ấy hơn?” Trần Thuật chắn tay Thang Đại Hải:
“ Đương nhiên là cậu rồi, nếu tôi mà hiểu chị họ hơn cậu thì cậu có phần chắc?” Thang Đại Hải vỗ túi: ” Tôi nhiều tiền như vậy mà.”
“ Chính vì tôi hiểu cô ấy nên tôi dám nói rằng, nếu cô ấy thực sự thích một nam nhân, cô ấy sẽ chủ động theo đuổi.” Trần Thuật ngẩng đầu nhìn ra xa, cười nhẹ: ” Cô ấy là như thế đấy, cô ấy thích ai sẽ không quan tâm người đó là ai, cô ấy ghét ai cũng không quan tâm người đó là ai
Cô ấy thích là thích, không bị nhân tố khác tác động.”
Thang Đại Hải đầu óc mù mịt như hiểu như không
“ Nếu vì một duyên phận không hiểu ra sao, tôi cho rằng Khổng Khuê là của tôi thì quá hoang đường, cũng là ích kỷ
Rất có khả năng không có được trái tim cô ấy, ngược lại sẽ khiến cô ấy cảm giác nguy hiểm, lập tức kéo giãn khoảng cách.”
Trần Thuật vỗ vỗ vai Thang Đại Hải: ” Vừa rồi anh có nói tới Bạch Khởi Nguyên, đúng, hắn thầm yêu cô ấy nhiều năm, thậm chí có thẻ nói là cuồng si, nhưng hắn nhẫn nhịn bao năm không thổ lộ, chẳng lẽ vì hắn tự kiêu
Rụt rè
Hay vì nguyên nhân khác
Tôi đoán, vì hắn cũng hiểu Khổng Khuê là cô gái thế nào, cho nên hắn lựa chọn lặng lẽ ở bên hi sinh, làm bạn với cô ấy.”
Thang Đại Hải kêu lên: ” Chẳng lẽ cậu định làm giống Bạch Khởi Nguyên, lặng lẽ làm bạn với cô ấy.”
“ Đương nhiên, Bạch Khởi Nguyên đã lấy kinh nghiệm thảm thương của hắn để chứng minh là chiêu này không có tác dụng, phải nghĩ cách khác.” Trần Thuật giơ hai ngón tay: ” Phải dựa vào hứng thú và trưởng thành.”
“ Thế là sao?” Thang Đại Hải là tên rất có ít kiên nhẫn: ” Muốn nói gì thì nói toạc móng heo ra đi, cứ loanh quanh lòng vòng cẩn thận hỏng hết
Hứng thú và trưởng thành
Ở bên cạnh rồi khơi lên hứng thú của cô ấy
Chẳng phải chiêu Bạch Khởi Nguyên đã dùng à, khác quái gì chứ?”
“ Anh trả lời tôi một câu trước.” Trần Thuật thấy chuyện này khó kết thúc sớm được, đành quay lại ngồi xuống ghế sô pha: ” Anh hỏi vì sao tôi không theo đuổi cô ấy, vậy anh nói xem, theo đuổi là gì?”
“ Đương nhiên là tỏ tình, tặng hoa, tặng quà, mời ăn cơm ....” Thang Đại Hải thuận miệng liệt kê:
“ Anh nghĩ tôi tặng hoa tặng quà sẽ thế nào
Có nhận không?”
“ Không nhận, cũng không thích đâu, tôi có thể nhìn ra, chị họ là cô gái có phần dè dặt trong tình cảm, cô ấy không thoải mái khi nhận quà của nam nhân.”
“ Không, tôi nói có.”
“ Trần Thuật.” Thang Đại Hải sửng cồ rống lên: ” Cậu cố ý trêu tôi à?”
Trần Thuật phải ngả ra sau tránh nước bọt: ” Vì đó là do tôi tặng.”
“ Úi dời, cậu tự tin quá mức rồi đấy, cậu là cái thá gì mà cậu tặng thì cô ấy sẽ nhận.”
“ Vì tôi là Trần Thuật.” Trần Thuật đưa tay ngăn Thang Đại Hải nhảy vào mồm mình, nói tiếp:
“ Trước tiên chúng ta nói tới hứng thú đã, đây là điều vô cùng quan trọng
Giữa cặp đôi với nhau, cùng chung hứng thú là điều nhất định phải có.”
“Giả sử không có tiếng nói chung, không có sở thích chung, cho dù cả hai có vì tiếng sét ái tình, hoặc vì gia đình, hoặc muốn kết hôn mà tới với nhau, sau này vẫn xuất hiện đủ các loại vấn đề, phát sinh mâu thuẫn không thể hàn gắn.”
“ Sợ nhất là gì anh biết không
Đó là sự im lặng, người này không nói, người kia cũng không nói
Mỗi người có thế giới riêng, niềm vui riêng, khi đó duy trì hôn nhân vì cha mẹ, thể diện, con cái, biến hôn nhân thành phần mộ
Anh đọc hai từ này đi, hôn nhân, phần mộ, có phải gần giống nhau lắm không?”
Thang Đại Hải day huyệt thái dương: ” Cậu đi quá xa rồi, tay còn chưa nắm đã nói tới hôn nhân và phần mộ rồi, ai bảo yêu nhau thì sẽ phải kết hôn?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.