[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôn Âm nhìn thẳng vào mắt Lý Như Ý, nói hết sức trang trọng: ” Huỳnh Hỏa Trùng là một công ty mới vô danh, Thang Đại Hải tuy có kinh nghiệm làm chủ trì, nhưng có nổi bao mối quan hệ trong giới điện ảnh để đưa anh lên
Nếu như anh ký hợp đồng với bên tôi, đồng nghĩa mở một cảnh cửa tới nguồn lực lớn của Đông Chính.”
Lý Như Ý không cần nghe hết: ” Tôi từ chối.”
“ Anh lo vấn đề hợp đồng sao
Yên tâm, giao cho tôi giải quyết.” Tô Âm đảm bảo, loại chuyện này cô rất thông thạo, đàm phán hợp đồng với Đông Chính cũng do cô làm chủ đạo:
“ Vấn đề hợp đồng của tôi đã được giải quyết rồi, cám ơn, tôi từ chối đề nghị của cô.” Lý Như Ý lắc đầu rất dứt khoát, Tô Âm làm tất cả đều đúng, chỉ mỗi điều cô không biết quan hệ giữa ba anh em họ:
“ Lý Như Ý, anh không muốn nổi tiếng sao?” Mặt Tô Âm đanh lại: ” Muốn phải không
Tôi biết anh đã trải qua nhiều chuyện, biết anh bị lỡ dở mấy năm trời, đó là quãng thời gian quý giá với nghệ sĩ chúng ta ..
Chẳng lẽ anh còn muốn lãng phí thời gian ở công ty nhỏ như Huỳnh Hỏa Trùng?”
“ Muốn.” Lý Như Ý khẳng định chắc chắn:
Tô Âm ngỡ ngàng, cô tưởng mình ăn chắc rồi: ” Anh không nghĩ cho tương lai của mình sao?”
“ Có, nhưng tôi không đổi công ty đâu, cô đừng tốn công.”
Tô Âm bóp chặt cốc trà sứ trong tay, trừ cách này cô không còn biết làm sao che giấu lửa giận của mình, đầu tiên bị Khổng Khuê đâm một dao, sau đó là bị ba kẻ này hợp nhau lừa, cô muốn báo thù, muốn khoét góc tường không ngờ húc thẳng đầu vào tường: ” Lý do là gì?”
“ Tôi không bán đứng bạn bè.”
Trương Lâm thấy Tô Ân sắp mất kiểm soát, nói vào: ” Như Ý, tôi biết anh và Trần Thuật, Thang Đại Hải là bạn bè, nhưng họ không thể giúp anh, Tô Âm mới là người có thể, cô ấy có thể đưa anh tới vị trí mà anh khó tưởng tượng.”
“Hợp đồng chuyển nhượng cũng có lợi cho phía kia, không tồn tại việc bán đứng gì cả.”
“ Tôi có thể không cần vị trí đó, nhưng tôi không quay lưng lại với anh em.” Nói không hợp ý, nửa câu cũng quá nhiều, Lý Như Y chuẩn bị rời đi:
“ Lý Như Ý.” Tô Âm gọi với theo:
Lý Như Ý quay người lại, không biết cô gái này còn muốn nói gì
Chẳng lẽ mình tỏ thái độ chưa đủ dứt khoát, chẳng lẽ phương thức biểu đạt của mình chưa đủ rõ ràng
“ Có thể giữ bí mật cho tôi được không?” Tô Âm đỏ mặt xấu hổ:
“ Cái gì?” Phản ứng này của Tô Âm làm Lý Như Ý không hiểu gì cả:
“ Giữ bí mật chuyện hôm nay, đừng nói với Trần Thuật và Thang Đại Hải, đừng nói với bất kỳ ai, coi như chúng ta chưa từng gặp nhau.” Tô Âm giọng rất tội nghiệp đáng thương:
Lý Như Ý lắc đầu: ” Xin lỗi, tôi không định giấu họ việc này.”
“ Lý Như Ý, anh đừng quên, anh còn chưa trả món nợ tôi giúp anh, vậy mà chuyện nhỏ này anh không làm được à?”
Kỳ thực Tô Âm vừa rồi đã gài bẫy, nếu Lý Như Ý không nói ra, đợi một thời gian cô sẽ tìm cách để chuyện này “vô tình” tới tai Thang Đại Hải, Trần Thuật, hai người đó ắt nghĩ Lý Như Ý giấu giếm vì muốn đứng núi này trông núi nọ
Đợi bọn họ có vết nứt, cô sẽ ra tay
Ai ngờ kế hoạch chưa thực thi đã bị người ta dội nước lạnh một cách thô bạo, cô giận lắm rồi, sao gần đây làm chuyện gì cũng không thuận lợi:
“ Có người muốn khoét góc tường của Huỳnh Hỏa Trùng, tôi phải thông báo cho họ cẩn thận đề phòng, đừng để tôi bị người khác đào mất.”
Tô Âm không còn muốn nhìn thấy ba tên này nữa rồi
Rất lâu sau Lý Như Ý đi rồi, trong lòng Tô Âm và Vương Lâm vẫn còn rối loạn, sao có người như thế chứ
“ Rốt cuộc chúng ta bảo hắn tới làm cái gì thế nhỉ
Chẳng được việc gì rồi, lại còn để lộ ra mục đích của mình cho người ta” Rất lâu sau Tô Âm mới thẫn thờ nói được, cảm giác rất muốn khóc: ” Chị Lâm, em cảm thấy mình thật vô dụng, bị hết người này tới người khác chơi xấu mà báo thủ một chút thôi cũng không được.”
“Chị Lâm, rốt cuộc là vì sao?”
“ Tiểu Âm, vì em quá hiền lành, tên Lý Như Ý đó thật sự là thứ máu lạnh không biết tốt xấu, không muốn tiếp nhận ý tốt của chúng ta đã đành, lại còn không giữ bí mật cho chúng, một chút nể nang cũng không có.” Trương Lâm nhìn mà thương, càng giận đám Trần Thuật, đồng thời cũng lo, giờ ở Đông Chính còn mấy ai không biết thủ đoạn của kẻ này, cô sợ y biết chuyện rồi sẽ gây rắc rối cho Tô Âm: “Tên Trần Thuật đó mà biết, không biết sẽ dùng thủ đoạn gì đối phó với em, y là kẻ âm hiểm như thế.”
“ Đúng thế.” Tô Âm hết sức tủi thân: ” Lý Như Ý là thứ không biết tốt xấu, sớm biết thế, em không cho hắn vai diễn quan trọng như thế.”
Nói tới đó đột nhiên nhảy dựng lên như mèo bị dẫm phải đuôi, cô quên luôn rằng vừa rồi vừa gài bẫy Lý Như Ý rất hiểm độc, cô nhập vai quá sâu, tự biên mình thành nạn nhân giọng oang oang: ” Mà việc gì em cần hắn giữ bí mật chứ, em sợ Trần Thuật kiếm chuyện sao
Y còn mặt mũi nào mà tìm em nữa chứ?”
“Y và Khổng Khuê thông đồng hết lần này tới lần khác lừa gạt ý tốt của em
Vậy em khoét góc tường của y thì sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trước mặt y, em cũng dám nói lời này, em dám tìm em gây phiền phức à
Bản cô nương không tìm y thì y đã phải thắp hương rồi, kiếm chuyện với em sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tức chết đi được.”
Trương Lâm nhìn Tô Âm giận dỗi cũng thương, chả biết nói gì, là do bọn họ tự trêu chọc vào Khổng Nhược Khuê trước, nếu không phải ban đầu muốn lấy vị trí nhất tỷ của người ta thì cũng không có mấy chuyện phiền toái này
Lần này trộm gà không được lại mất nắm thóc rồi, còn phải xử lý hậu quả nữa: ” Tiểu Âm, chúng ta tạm thời án bình bất động, đừng làm gì vội vàng.”
“ Em biết.” Tô Âm ỉu xìu xìu, cô mạnh miệng vậy thôi, thực ra cũng ngán lắm: ” Thôi, đợi điện thoại của Trần Thuật vậy.”