Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 284: Tôi không biết gì hết




Diễn đi, diễn tiếp đi, rồi tự mình biến thành thằng hề luôn đi, Tô Âm hếch mặt lên: ” Là tôi đấy.”
“ Không thể nào.” Trần Thuật xua tay liên hồi: ” Trong lòng tôi cô Tô Âm luôn là một cô gái thông minh, hoạt bát, đáng yêu, luôn giúp đỡ người khác một cách vô tư, vào nghề chưa lâu mà được mọi người yêu quý và tôn trọng ..
Cô sao có thể làm loại chuyện đó.”
Tô Âm như quả bóng bơm căng hết cỡ muốn nổ tung, Trần Thuật càng khen cô bên ngoài tức là bên trong càng trào phúng, chưa bao giờ cô thấy mấy lời khen ấy chướng tai đến thế, thái độ cứng rắn: ” Chính là tôi đấy.”
“ Không thể nào.” Trần Thuật vẫn lắc đầu: ” Mặc dù chúng ta quen nhau chưa lâu, nhưng cô luôn coi tôi như bạn, chuyện gì cũng nghĩ cho tôi, chuyện gì cũng lo cho tôi, lại còn tôn trọng hỏi ý kiến tôi, sao làm chuyện thế được chứ?”
Lý Như Ý quay mặt đi, người anh em của hắn càng ngày càng xấu, có cần bắt nạt một cô gái vậy không, dù hắn biết Tô Âm không vừa gì, chẳng cần ai thương hại, song ai bảo Tô Âm gây dựng hình tượng quá thành công chứ
Tô Âm tức lắm, chính là tôi làm, bằng vào cái gì mà anh không tin, chỉ Lý Như Ý: ” Anh hỏi anh ta đi, chính tôi muốn khoét góc tường Huỳnh Hòa Trùng đấy.”
Tình thế không rõ ràng, Lý Như Ý không xen vào, mặt quay sang bên, tôi không có mặt ở đây, các người cứ tự nhiên
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật kinh hoàng: ” Không thể nào, cô không có lý do nào để làm chuyện này, cô đâu có động cơ phạm tội.”
“ Ai bảo không có, các người ức hiếp tôi, không cho tôi ức hiếp lại à?”
“ Cho chứ, thế cô đã ức hiếp lại được chưa?”
Tất nhiên là chưa, ngược lại còn bị người ta ức hiếp thêm
Kế hoạch của Tô Âm bị Trần Thuật làm đạo lộn hết cả, đáng lẽ ngay từ đầu bước vào, cô sẽ đùng đùng nổi giận chỉ trích hành vi lừa dối của ba người họ, sau một phen cương nhu đầy đủ, ba tên đáng ghét nhận thức được sai lầm, quỳ xuống rơi lệ hối hận
Kết quả chẳng giống như mình nghĩ gì cả
Tô Âm nhất thời hoang mang, mình là ai
Mình ở đâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mình tới đây làm gì
Phải mình tới hỏi tội
Còn nhớ vấn đề quan trọng cuối cùng, mình phải giải quyết, nếu không ba tên xấu xa kia sẽ cười đau bụng mất
Nhìn cái mặt chúng xem, đang nhịn cười đấy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thật đáng hận
Tô Âm dứt khoát không để bị mất chủ động, mình đứng ở phía chính nghĩa cơ mà: ” Tổng giám Trần, chuyện đã tới mức này rồi mà không có gì muốn thẳng thắn với tôi sao?”
Trần Thuật tỏ vẻ không hiểu: ” Có, cô Tô Âm muốn biết chuyện gì, tôi sẽ cởi mở chân thành thẳng thắn, nhưng mà thẳng thắn cái gì?”
“ Không định nói quan hệ giữa ba người à?”
“ Quan hệ gì, ba nam nhân thì có quan hệ gì với nhau?”
“ Ba người quen nhau nhiều năm, là anh em thân thiết, chẳng lẽ tổng giám Trần muốn phủ nhận.” Tô Âm hừ một tiếng:
“ Kỳ thực cũng đâu thân mật mấy.” Trần Thuật giả ngốc chỉ Thang Đại Hải: ” Vừa rồi anh ta còn định đem bán Lý Như Ý.”
“ Cái gì mà tôi đem bán Lý Như Ý, cậu cũng muốn bán được giá để chia phần mà.” Thang Đại Hải không chịu, bằng vào cái gì cậu làm việc xấu, tôi lại gánh tiếng ác:
Lý Như Ý lần nữa yếu ớt kêu trong lòng, tôi còn sống sờ sờ ở đây này
Tô Âm nhìn họ biểu diễn cười nhạt: ” Huỳnh Hỏa Trùng là do ba người sáng lập, khỏi giở trò nữa.”
“ Cô Tô Âm, tôi rất tôn trọng cô, nhưng mong cô không nên nói tùy tiện như vậy.” Trần Thuật ngồi thẳng người lên: ” Cô nói vậy là ảnh hưởng tới đạo đức nghề nghiệp và nhân phẩm của tôi.”
“ Lý Như Ý đã thừa nhận rồi.”
“ Như Ý, sao anh lại lừa dối cô ấy?” Trần Thuật chất vấn:
Lý Như Ý tránh ánh mắt Tô Âm, càng không nhìn Trần Thuật, hắn mặc kệ rồi, giả câm giả điếc, các người muốn làm gì thì làm
“ Trần Thuật, anh đừng có khinh người quá đáng, anh có muốn tôi đem toàn bộ chuyện anh làm báo cho chủ tịch Lật không
Anh và Khổng Khuê thông đồng lừa tôi nhận kịch bản Chàng cơ trưởng, tôi không so đo, vì tôi thực lòng thích kịch bản đó.”
“Anh là phó tổng giám của Đông Chính, lại cùng người ngoài lập công ty, dùng nguồn lực trong công ty giúp bên ngoài, anh nghĩ cao tầng công ty sẽ nghĩ gì đây?” Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tô Âm đỏ phừng phừng, cô hết chịu nổi cái trò vòng vo của Trần Thuật nữa:
“ Thứ nhất, tôi không cùng người khác thành lập công ty, không tin cô cứ tra danh sách cổ đông của công ty này xem có tôi không
Thứ hai, tôi cũng không đem nguồn lực của Đông Chính đổ vào Huỳnh Hỏa Trùng, điểm này cô Tô Âm là nhân chứng tốt nhất.”
“ Tôi là nhân chứng gì
Nực cười, anh đừng hòng đổi trắng thay đen.”
“ Cô Tô Âm, cô quên rồi sao, khi cô hỏi ý kiến tôi, Lý Như Ý có thích hợp đóng vai Cố Thanh trong Chàng cơ trưởng không
Tôi đã phản đối, nhưng chính cô chọn anh ấy, đó là quyết định của cô mà.” Trần Thuật thở dài như thể oan lắm:
“ Đó, đó … đó là vì các người chơi xấu, hùa nhau lừa tôi.”
“ Chưa hết, một nữ minh tinh muốn khoét góc tường của công ty mới, lấy đi nghệ sĩ ký kết duy nhất của họ
Cô nghĩ tin này một khi bộc lộ ra ngoài, sẽ thế nào?”
Chuyện này cô có thể giải thích với cao tầng Đông Chính, bọn họ sẽ tin tưởng cô, nhưng khi truyền ra ngoài rồi, cô có trăm cái miệng cũng không thuyết phục được tất cả, như vậy bao công sức xây dựng hình tượng đổ vỡ hết, trước kia cô càng thánh thiện vô tư bao nhiêu thì sẽ càng bị cho là mưu mô giả dối bấy nhiêu
Tô Âm tính toán rất nhanh, rít qua kẽ răng: ” Anh uy hiếp tôi à?”
“ Cô cũng thế còn gì.”
Hai người như gà chọi nhìn nhau, bế tắc rồi, Tô Âm chưa bao giờ gặp ai không biết thương hương tiếc ngọc như thế, cô không định làm cá chết lưới rách, ngồi bịch xuống ghế sô pha, kiếm cớ xuống thang, nói một câu nhiều hàm nghĩa: ” Tôi tới đây còn là để bàn vấn đề kịch bản, tôi hi vọng đây là kết thúc mở chứ không phải biên kịch ...
Tổng giám Trần, anh thấy sao?”
“ Mỗi một tác giả đều phải trung thành với nội tâm, với tình cảm của mình, có theo đuổi nghệ thuật vượt qua bản thân.”
“ Ý anh là anh không chịu sửa?” Tô Âm sầm mặt, tên này không nể mặt quá rồi, mình đã lùi một bước, vậy mà y không biết điều như thế:
“ Trải qua cân nhắc kỹ càng, tôi thấy kiến nghị của cô rất tốt, vừa có thể khiến câu chuyện thêm phần phong phú, càng để lại cho độc giả vô vàn liên tưởng, quan trọng là, không gian cho phần hai, hoặc là làm phim điện ảnh
Nhất cử tam tiện, tôi sẽ tiền hành sửa đổi bộ phận cuối cùng này.” Trần Thuật mỉm cười:
“ Cám ơn tổng giám Trần.” Từ đầu tới giờ Tô Âm mới nở nụ cười thật một chút:
“ Là tôi phải cám ơn cô đã coi trọng kịch bản này mới đúng ...”
Thang Đại Hải thấy hai người bỗng nhiên trò chuyện rất hữu hảo thì chẳng hiểu gì cả, mình bỏ lỡ chi tiết nào sao, nghiêng người nói với Lý Như Ý: ” Vậy là qua rồi à
Cô gái này trông vậy mà dễ lừa quá nhỉ.”
Lý Như Ý bơ nốt Thang Đại Hải, tôi không quen anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.