Đáng tiếc, không có ai hưởng ứng chủ tịch Trần cả, mọi người đem toàn bộ sự chú ý đặt lên người Khổng Nhược Khuê, thấy cô có vẻ hứng thú với chủ đề này, tình địch cũ Vương Vĩ Cương ra sức tiết lộ: ” Cậu còn không chịu thừa nhận à?”
“Chính cậu muốn chuyển sang làm trưởng ban sinh hoạt, nói cái gì mà tình hình vệ sinh ở ký túc xá nữ quá tệ, phải dùng biện pháp mạnh chấn chỉnh.”
“Chính cậu nói nhiều nữ sinh chạy ra ngoài thuê phòng ở với bạn trai, rất không an toàn, chẳng may bạn trai động chân động tay thì sao, khi đó tiếp nhận hay không
May mà tôi không đồng ý, nếu không sẽ đắc tội với bao người.”
“ Đó là vì tôi nghĩ cho an toàn của bạn học.” Trần Thuật điên mất, tên này chống đối mình tới nghiện rồi à, y phải bảo vệ nhân phẩm của mình:
“ Là cán bộ của hội sinh viên, chúng ta phải dùng thái độ trách nhiệm với bạn học triển khai công tác
Khoa Trung văn chúng ta đại bộ phận là nữ sinh, nam sinh khoa khác rình rập chúng ta như hổ đói, tên nào tên nấy mắt xanh lét ...”
“Là đại biểu được bạn học tuyển chọn, là cán bộ được lãnh đạo giao trọng trách, chúng ta phải suy nghĩ chu đáo
Chẳng may có nữ sinh nào xảy ra chuyện, chúng ta chẳng lẽ không thấy có lỗi với lương tâm, với cha mẹ của người ta?”
“ Cậu thực sự là vì cái đó à?” Vương Vĩ Cương cười khẩy: ” Chẳng qua ...”
“ Thế cậu nghĩ vì cái gì?” Trần Thuật lên giọng cắt lời: ” Giờ đã biết vì sao tôi làm chủ tịch còn cậu chỉ là thư ký trưởng chưa
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì tôi chí công vô tư, lòng dạ rộng lớn
Còn cậu, đầu óc toàn mưu mô thủ đoạn đê hèn ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Loại như thế, làm sao lãnh đạo yên tâm giao công tác sinh viên cho cậu.”
“ Cái gì, cậu nói ngược không thế, có cậu mới là kẻ chuyên thủ đoạn, mua chuộc lòng người.” Vương Vĩ Cương nhìn Trần Thuật như muốn ăn tươi nuốt sống, tuyên ngôn về tình bạn học quý giá sớm vứt toẹt xuống đất rồi:
“ Nói như vậy thì Trần Thuật khi ở trường nhất định được nữ sinh hoan nghênh phải không?” Khổng Nhược Khuê cười ngọt lịm, nói với giọng hời hợt:
Không xong, Trần Thuật quá hiểu chân to rồi, giờ tranh luận với Vương Vĩ Cương chỉ càng bôi càng đen thôi, nâng cốc lên: ” Chuyện qua rồi, lúc đó còn trẻ con, nào, nào, chúng ta uống.”
Vương Vĩ Cương không uống, đối thủ bao năm sao không biết Trần Thuật cuống rồi, đổi chiến thuật từ đả kích sang tung hô: ” Chứ còn gì nữa, khi đó Trần Thuật là nhân vật phong vân trong trường chúng tôi
Tôi cho cô biết nhé, khoa chúng tôi âm thịnh dương suy nghiêm trọng, ba cô gái mới có một chàng trai.”
“Ví dụ lớp tôi, chỉ có 11 nam sinh, bốn mấy nữ sinh
Khi đó mỗi ngày đều có rất nhiều nữ sinh mời Trần Thuật ăn cơm, còn có người gọi điện thoại tới phòng họ quấy nhiễu, tôi có lần nhận máy, vừa a lô một câu là họ cúp máy, tôi biết ngay tìm ai.”
“ Tôi làm chứng, toàn gọi điện tìm Trần Thuật thôi, tôi hỏi lại là ai thì cúp máy.” Lập tức có mấy cánh tay giơ lên hưởng ứng:
Chu Giai tốt bụng nói giúp: ” Mọi người đừng nói thế, khi đó chủ tịch có Lăng Thần rồi, có cho nữ sinh khác cơ hội đâu.”
Đới Oanh ngồi nốc bia nãy giờ, nhìn Trần Thuật ai oán: ” Đúng thế, trong mắt anh ấy chỉ có Lăng Thần thôi, coi cô gái khác như không tồn tại vậy, thật tổn thương.”
“ Lăng Thần à?” Khổng Nhược Khuê không nhớ bao lần nghe thấy cái tên này rồi, đầu hơi cúi nhìn bia trong cốc:
“ Xinh đẹp lắm, là hoa khôi khoa chúng tôi.”
“ Không xinh đẹp làm sao chủ tịch Trần nhìn trúng chứ
Ôi, mối tình đầu của tôi, nghĩ lại vẫn đau lòng.”
“ Không xinh đẹp bằng Khuê tỷ.” Trương Kiến Quân nói bằng giọng sắt đá:
Lập tức mấy người kia tỉnh lại, thái độ thay đổi hẳn, phụ họa: ” Đúng đúng, Khuê tỷ xinh đẹp hơn.”
“ Khuê tỷ thuộc cấp nữ thần rồi, Lăng Thần sao so được.”
Trần Thuật tức lắm
Đám các người vô sỉ cũng phải có hạn chứ, định tăng độ khó cho công tác sau này của tôi đấy à
Thế là y lại nâng cấp độ vô liêm sỉ: ” Nào nào nào, chúng uống, mời nâng ly vì nữ thần Khổng Khuê ấm áp như mặt trời, rực rỡ hơn hoa trong lòng tôi.”
“ Trần Thuật, cậu uống một mình đi, chúng tôi đang bận nói chuyện với nữ thần.” Vương Vĩ Cương miệng đầy hơi men, đắc ý lắm, hắn nắm thóp Trần Thuật rồi:
Trần Thuật nghiêm mặt: ” Anh vừa gọi tôi là gì?”
Cả đám ngơ ngác, không phải giận thật rồi đấy chứ, Vương Vĩ Cương chẳng sợ: ” Trần Thuật, thì sao nào, muốn tôi gọi là chủ tịch à?”
“ Xin lỗi, anh nhận nhầm người rồi, tôi không phải Trần Thuật.” Trần Thuật hối hận, nếu mời đầu tên này đi ngang qua gọi tên mình, mình lờ hắn đi thì đã không thế này:
Khổng Nhược Khuê cắn môi cười, cô cũng nhìn ra tổng giám Trần trí kế hơn người bị dồn vào đường cùng rồi
Bữa cơm náo nhiệt cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lưu luyến mãi mới chia tay
Vương Vĩ Cương nấn ná ở lại sau đó thì thầm hỏi Trần Thuật xem liệu có mời được Khổng Nhược Khuê tham gia sinh nhật của hắn không, Trần Thuật ác độc nói, giờ cậu còn trẻ, sinh nhật qua loa là được rồi, đợi khi nào đại thọ 60, tôi nhất định dẫn Khổng Nhược Khuê tới
Còn chưa kịp đốp chát lại với Trần Thuật thì Vương Vĩ Cương đã bỏ chạy tới bên cái cây nôn ọe liên hồi, nôn tới ra cả gan cả ruột
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật chuẩn bị đưa Khổng Nhược Khuê về nhà, nhưng cô lại không lên xe: ” Chúng ta tản bộ cho tiêu cơm, hôm nay ăn nhiều quá rồi, còn uống bia nữa, phải vận động không thì béo mất.”
“ Biết uống bia dễ béo mà còn uống, sao còn uống nhiều thế?” Trần Thuật lần đầu thấy Khổng Nhược Khuê uống nhiều như thế, má hồng hồng, hai mắt long lanh như nhuốm sương sớm:
Lúc này Không Nhược Khuê không có trí tuệ như lúc bình thường, thậm chí bước chân hơi loạng choạng, nhưng dáng vẻ khi say của cô càng thêm mê đắm lòng người
Gặp được bạn bè của Trần Thuật, tâm tình Khổng Nhược Khuê rất tốt, bước chân có chút nhún nhảy: “ Vì họ là bạn của anh, nếu tôi tỏ qua quá xa cách, liệu có khiến họ và anh có khoảng cách không?”
“ Nếu bọn họ giữ khoảng cách với tôi thì quá tốt rồi.” Trần Thuật bất lực, mấy tên dại gái đó vì lấy lòng Khổng Nhược Khuê mà nói theo ý cô, thêm mắm thêm muối kể hết chuyện xấu hồi xưa ra, loại bạn đó còn không giữ khoảng cách vội:
“ Làm việc thêm vài năm, anh sẽ thấy bên cạnh có mấy người bạn là chuyện may mắn thế nào.” Khổng Nhược Khuê hâm mộ, cô vào nghề quá sớm, mặc dù có lên đại học, kỳ thực chẳng mấy khi đến trường, bỏ lỡ nhiều thứ, cảm giác đầu hơi choáng, phất tay: ” Đi nào, chúng ta ra bên bờ sông.”