Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 301: Tìm nhầm người rồi




[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Trần Thuật.”
“ Ừ.”
“ Chúng ta lại gặp nhau rồi.” Khổng Nhược Khuê nép hẳn vào lòng Trần Thuật, cảm thụ nhịp tim mạnh mẽ của y: ” Thật là tốt.”
Trần Thuật lúc này đầu óc hơi chậm chạp, không nhận ra sự khác lạ trong lời Khổng Nhược Khuê: ” Nếu cô thích, sau này chúng ta ngày ngày gặp nhau là được.”
“ Ngày ngày ư.” Giọng Khổng Nhược Khuê êm như truyền ra từ giấc mộng: ” Vậy khi tôi đi quay phim thì sao
Chẳng lẽ anh không đi làm, suốt ngày ở bên tôi à?”
“ Công tác của tôi là do cô lấy giúp, cô muốn, có thể lấy đi bất kỳ lúc nào.” Trần Thuật nói rất hào hùng, Khổng Nhược Khuê là chân to, mình là lông chân, lông phải dựa vào chân tồn tại:
Nếu chẳng may chân to không có mình không vui, ngày nào không thấy mình là ăn không ngon, ngủ không yên, không quay được phim, không dám đối diện với ống kính
Mình vì sức khỏe của chân to, Trần Thuật nguyện ý hi sinh sự nghiệp của mình, ở bên cạnh cô
“ Tôi không cần.” Khổng Nhược Khuê nói thế nhưng trong lòng thì thích lắm, có một nam nhân nói không cần gì hết, chỉ muốn ở bên mình, đó là chuyện hạnh phúc nhường nào:
Câu này mà để Vương Thiều biết rồi sẽ cực kỳ không vui, cô cũng muốn chẳng làm gì suốt ngày theo bên Khổng Nhược Khuê ..
Hơn nữa thực sự đã ở bên Khổng Nhược Khuê nhiều năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đột nhiên Trần Thuật cảm thấy có thứ gì đó dí vào lưng mình: ” Cô đặt cái gì ở lưng tôi thế?”
“ Cái gì, làm gì có.” Khổng Nhược Khuê đầu cúi thấp, giọng mơ hồ, dáng vẻ sắp ngủ:
“ Đừng nghịch nữa, không tôi cù đấy.”
“ Không phải thật mà.”
Khổng Nhược Khuê lười nhác ngẩng đầu lên, tức thì đối diện với một đôi mắt đỏ ngầu, hung ác, tràn ngập hận thù
Chủ nhân đôi mắt đó thấp lùn, gầy gò, ẩn sau bóng lưng Trần Thuật, nếu không để ý sẽ không nhận ra sự tồn tại của hắn
Thoáng chốc Khổng Nhược Khuê sực tỉnh, tim đập cuồng loạn, toàn thần bao chùm trong khiếp hãi
Thế nhưng cô không hét lên, thậm chí không có bất kỳ động tác nào, cô sợ mình có bất kỳ hành động dì, chủ nhân đôi mắt kia sẽ đâm con dao về phía trước
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nơi đó là trái tim của Trần Thuật
Cô khó khăn lắm mới tìm được Trần Thuật, cô sẽ không để mất đi nữa
Trần Thuật vỗ vỗ vai Khổng Nhược Khuê siết nhẹ trong lòng trấn an cô, y nhận ra có chuyện rồi, cố gắng hết sức giữ bình tĩnh: ” Xin hỏi ai thế?”
“ Sư Tử.” Giọng nam nhân đó khàn mà dài giống như cái ống bễ hỏng bị lọt gió:
“ Tìm ai?” Con ngươi của Trần Thuật co lại, y chẳng lạ gì cái tên này, biết bọn chúng sớm muộn cũng tìm mình, không ngờ lại là lúc này:
“ Trần Thuật.”
“ Tìm nhầm người rồi.” Trần Thuật tức giận:
Một trong số tiêu chí đặc trưng của nam nhân, đó chính là làm sai thà chết không nhận, huống hồ lần này Trần Thuật thấy mình chẳng làm sai gì cả
Chẳng lẽ vẻn vẹn vì cha y đặt cho y cái tên "Trần Thuật" à
Thế gian này người cùng tên cùng họ nhiều lắm, cho nên một số vấn đề phải làm cho rõ mới được
“ Tôi là sinh viên trường Đại học Trung Sơn.”
Đó là ngôi trường cách nơi này không xa, buổi tối có không ít đôi tình lữ học sinh tới bên sông tản bộ
Vừa nãy đuổi nhau, Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê còn gặp được một đôi, chỉ là bọn họ đang bận rộn tìm kiếm cái gì đó trong áo của nhau, không để ý tới xung quanh
Trần Thuật không quay đầu lại: ” Vừa mới ăn tối xong, cùng bạn gái đi tản bộ tiêu cơm
Tôi không biết ai là Sư Tử, cũng không biết Trần Thuật ..
Có phải anh nhầm người rồi không?”
“ Không nhầm.” Sư Tử không giỏi ăn nói, xưa nay hắn luôn nói chuyện bằng nắm đấm, hoặc là dao, nhưng không có nghĩa là hắn ngu ngốc:
Hắn càng không thích người khác coi mình như thằng ngốc
“ Tao tìm mày đấy.” Sư Tử di dao về phía trước thêm một chút:
Trần Thuật đã cảm giác được mũi nhọn cùng với cảm giác lành lạnh của sắt thép đâm vào da thịt khiến y cũng lạnh người: ” Tôi nói lại lần nữa, tôi là Vương Tín, không phải Trần Thuật, tôi không đắc tội gì với anh hết, tôi không mượn tiền của anh ...”
Khổng Nhược Khuê ở trong lòng Trần Thuật run từng chập, tưởng chừng như y chỉ cần buông tay ra là cô sẽ ngã xuống
Chính vì thế Trần Thuật dù sợ cũng vẫn cố hết sức khống chế bản thân phải trấn tĩnh: ” Anh là người cho vay trong trường chứ gì, tôi có thể lấy chứng minh thư cho anh xem, tôi thực sự không phải Trần Thuật ...”
Nói rồi chuẩn bị cho tay vào túi
“ Đừng nhúc nhích.” Sư Tử quát khẽ: ” Không mày sẽ chết ngay đấy.”
Cơ mà trong lòng thì không khỏi nghi hoặc, hay là mình nhầm thật
Không thể nào, rõ ràng là tên Trần Thuật đấy mà, hắn đã theo dõi Trần Thuật một thời gian dài, vì y một bước là lên xe, cho nên mới không có cơ hội, chỉ có hôm nay cơ hội hiếm có, nên ra tay ..
Chẳng lẽ mình theo dõi nhầm người hay sao
Ý nghĩa đó vừa sinh ra, ánh mắt càng trở nên hung tợn, tên khốn kiếp này không ngờ làm mình nghĩ chệch hướng, cho dù mình sai, đại ca không thể sai, tư liệu đại ca cung cấp rất rõ ràng
“ Thế anh muốn gì, chúng tôi chỉ là sinh viên mà thôi, chúng tôi có đắc tội với ai đâu ...” Khổng Nhược Khuê khóc thút thít, mồm mếu máo đáng thương: “ Nếu anh muốn tiền, chúng tôi đem toàn bộ tiền trên người cho anh, cả di động cũng đưa cho anh, cầu xin anh, đừng làm hại bạn trai tôi ..
Anh giết anh ấy sẽ bị cảnh sát truy nã, chẳng được cái gì, chúng tôi ...”
“Chúng tôi sẽ đưa tiền cho anh, chúng ta coi như không có chuyện gì xảy ra, được không?”
Sư Tử nhìn Khổng Nhược Khuê khóc cũng xao lòng, nếu hắn là kẻ cướp bình thường thì tất nhiên là sẽ lấy tiền, lấy di động đi ngay
Đáng tiếc, hắn tới để báo thù
“ Câm mồm.” Sư Tử xoáy dao một cái rạch một đường trên lưng Trần Thuật, máu tươi chảy ra ướt áo:
A .
Trần Thuật cắn chặt răng giữ tiếng kêu đau đớn trong cổ họng, y không dám kêu, sợ đánh động người khác, tên này thành thú cùng đường, cho mỗi người họ một nhát dao ..
“ Dừng tay ..
Dừng lại ...” Khổng Nhược Khuê nhìn thấy máu đỏ nhỏ tong tong xuống cát, cô hoảng loạn, vẻ đẹp, trí tuệ, địa vị, thân phận lần danh tiếng thời khắc này không có ý nghĩa nào, cô chỉ biết khóc nức cầu xin: “ Đừng mà, đừng hại anh ấy, anh cần gì tôi cũng cho anh, bất kể thứ gì, anh muốn bao nhiêu tiền cũng được ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.