Triệu Lệ Lệ ngồi ở quầy tính sổ sách, mỗi ngày vào lúc này cô đều tính toán doanh thu của cái quán nhỏ trong ngày, chi ra bao nhiêu, thu về bao nhiêu, bán được cái gì, cái gì bán chạy nhất, rồi cái gì phải bổ sung
Đó là kế sinh nhai của cả nhà, cũng là nguồn tiền đi học cho con trai, hiện giờ nuôi một sinh viên đại học chẳng dễ gì
Bộp
Một đôi tay trắng trẻo đặt lên quầy, không, nên gọi là bám vào quầy thì hơn, trắng tới không có tí sắc máu náo, tay ướt sũng, làm ướt luôn cả cuốn sổ
Triệu Lệ Lệ giật này mình ngẩng đầu lên, thấy ngay một cô gái, vô cùng xinh đẹp, vẻ đẹp của yêu tinh hoặc ma quỷ mà hồi nhỏ hay nghe trong câu chuyện, nửa khuôn mặt bị mái tóc dài dính bết lên che đi
Không, không phải là thứ gì ở dưới sông ngoi lên chứ, cái Châu Giang này, mỗi năm người tự tử không ít, nghĩ thế toàn thân run rẩy
“ Điện thoại đâu, cho tôi mượn.” Nữ quỷ xinh đẹp nói:
“ Điện thoại
..
Vâng ...” Triệu Lệ Lệ không dám trái lời, chỉ điện thoại để bàn sau quầy:
Thời buổi này ai ai cũng có di động, điện thoại để bàn đã lỗi thời, bày đó không dùng nữa, số điện thoại để bàn chủ yếu dùng đăng ký vài thứ, hơn nữa gọi điện lấy hàng cũng rẻ hơn nên mới để đó
“ Cám ơn chị.” Nữ quỷ rất lịch sự, đôi tay trắng nhợt kia vô lấy điện thoại, bấm số, lát sau run rẩy nói vào điện thoại: ” Cha, con có người bạn bị bắt cóc, cha phải nghĩ cách cứu anh ấy.”
“ Cái gì, khi nào, ở đâu, hung thủ là ai?” Giọng nói phía bên kia rất uy nghiêm, hơn nữa không thừa lời, đi thẳng vào vấn đề:
“ 20 phút trước, công viên Tam Giác Mai ...” Nữ quỷ nghĩ một lúc nói: ” Hung thủ là người gầy thấp, má trái có vết xẹo.”
“ Con ở đâu, cha tới đón con.”
“ Cha đừng lãng phí thời gian nữa, con tự về được, cha lập tức phái người đi tìm anh ấy đi.” Nữ quỷ nói như sắp bật khóc: ” Cha, anh ấy rất quan trọng với con.”
Kết thúc cuộc điện thoại rồi, Khổng Nhược Khuê không đặt vào chỗ cũ, thả tay kệ điện thoại treo lủng lẳng ở đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu là bình thường mà có người dám làm thế, Triệu Lệ Lệ nhất định sẽ nổi trận lôi đình, nhưng lúc này khuôn mặt một nửa bị tóc che đi của Khổng Nhược Khuê, cô đành nuốt về
Khổng Nhược Khuê bần thần mất mấy giây rồi chủ động hỏi: ” Có di động không?”
“ Di , di động, có ...” Triệu Lệ Lệ vội vàng lấy trên quầy một cái di động cũ, đây là cái máy được tặng khi mua hàng, toàn nhận đống tin nhắn rác, nhưng cơ bản thì gọi nghe không thành vấn đề:
“ Bán cho tôi, tôi trả 1000.”
Triệu Lệ Lệ mừng thầm quên cả sợ, thế này thì lãi lớn rồi, bán hàng cả ngày chẳng lãi được nhiều như thế:
Khổng Nhược Khuê ra ngoài cửa xem xét, đây là nơi khá hẻo lánh, thuộc về khu vực đợi khai phát, người ở không nhiều, xe cộ ít, e không có taxi, mà có, nhìn bộ dạng của cô bây giờ, chắc là không ai dám chở
Cô không thể để mất thời gian, thời gian giờ là sinh mạng
Vừa vặn cô thấy cái xe cũ đỗ ở cửa, hỏi: ” Có phải xe của cô không?”
“ Vâng, dùng để chở hàng.”
“ Mua mới bao nhiêu?”
“ Ba vạn rưởi, dùng mấy năm rồi, nếu như cô cần ...” Triệu Lệ Lệ đoán ngay ra ý nữ quỷ, nhẩm tính nên trừ hao bao nhiêu mới thích hợp:
“ Tôi trả cô ba vạn rưỡi, quẹt thẻ đi.” Khổng Nhược Khuê không rườm rà:
“ Được, được ...” Triệu Lệ Lệ mừng quýnh, gan cũng to hơn nhiều, không cần biết đối phương là ma hay người, chỉ cần đưa tiền là được:
“ Quẹt đi ...” Khổng Nhược Khuê đưa thẻ tới, nếu tham gia hoạt động hoặc bữa tiệc xã giao nào đó, cô sẽ đi cùng trợ lý, ví và di động sẽ rõ trợ lý cầm hộ, nhưng khi đi hẹn hò với Trần Thuật, cô luôn chuẩn bị thẻ:
Kể cả ăn cơm với Phong trần tam hiệp, cô cũng tranh trả tiền, cô không vì mình là nữ giới hay là minh tinh mà để người khác trả tiền
Trần Thuật là ngoại lệ
Kỳ thực giờ một cái di động là đủ mọi chức năng rồi, thẻ tín dụng là dùng vào lúc bất thường, đại đa số không dùng tới
Khổng Nhược Khuê mất di động, may mà thẻ tín dụng để trong quần jean vẫn còn, nếu không khó rồi, cô không tin dựa vào khuôn mặt của mình nói một câu : Xin chào, tôi là Khổng Khuê, cô cho tôi mượn một cái di động, một cái xe, mai trả, thế là đối phương gật đầu đồng ý
Quẹt thẻ xong, Khổng Nhược Khuê sải bước về phía xe
Áo vẫn ướt sũng, nước nhỏ tong tong, dán lên người rất khó chịu, Hoa Thành mùa thu, buổi sáng tuy trời nắng gắt, nhưng tối đến trời lạnh rất nhanh, một trận gió sông thổi tới, làm người ta bất giác run lên:
Khổng Nhược Khuê cởi luôn chiếc áo sơ mi trắng, trên người chỉ còn áo lót thể thao đen, da trắng bóc, ngực nhô cao, bước lên xe quần jean ôm lấy bờ mông càng thêm tròn trịa hút mắt
Triệu Lệ Lệ cầm máy quẹt thẻ đứng ở cửa nhìn bóng Khổng Nhược Khuê lên xe, thầm nghĩ, nữ nhân này thật xinh đẹp, nhìn là biết dễ sinh nở ..
Ài, bạn gái con mình dẫn về kém xa lắm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Long
Quả nhiên là Lưu Long
Nhìn thấy cái tên béo cười rất chất phác kia, lòng Trần Thuật lại không ngừng trầm xuống, giống ném tảng đá xuống biển sau, nửa ngày trời không chạm đáy
Thảm thế nào, hận sâu tới đó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu mình mà Lưu Long, mình cũng hận mình thôi
Người ta kẻ thù gặp mặt hai mắt đỏ ngầu, nhưng Lưu Long thì cứ cười suốt, vì hắn thực sự quá cao hứng, quá vui mừng
Vốn túi có tiền, nhà có ruộng, ở thành phố lớn có công việc thể diện, kết giao toàn minh tinh đại gia, muốn tiền có tiền, muốn nữ nhân có nữ nhân
Nhân sinh đắc ý, sự nghiệp huy hoàng, Lưu Long thấy cuộc đời mình đã mỹ mãn lắm rồi
Vậy mà vì Lý Như Ý, một nhân vật nhỏ bé không đáng nhắc tới, cuộc đời hắn bị hủy hoại, phải trốn khắp nơi như chó nhà tang
Lưu Long giờ đã hai bàn tay trắng, cho nên nhìn thấy Trần Thuật thì vô cùng vui mừng, hắn muốn Trần Thuật mất hết
Đại thù sắp được báo, sao không vui cho được
Trần Thuật cũng cười, dù sao tục ngữ có câu, không ai đánh người cười, nên y muốn cười tươi thêm chút, thế là ..
Chát
Mặt bị trúng một cái tát mạnh.