“ Giờ không phải là lúc truy cứu vấn đề này.” Khổng Nhược Khuê giậm chân: ” Lưu Long là kẻ nào, có tư liệu của hắn không?”
“ Có, trong văn phòng.” Lý Như Ý dẫn Khổng Nhược Khuê trực tiếp lên văn phòng của Thang Đại Hải:
Thang Đại Hải lục lọi ngăn kéo một hồi lấy ra tập tài liệu: ” Đây là tài liệu dự phòng Trần Thuật chuẩn bị, chúng tôi mỗi người giữ một bản.”
Khổng Nhược Khuê đưa tài liệu cho nam nhân trung niên
Lúc này Thang Đại Hải và Lý Như Ý mới nhận ra người này, đây không phải là lái xe hay vệ sĩ gì đó của cô ấy à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Theo lên lầu làm cái gì
Nam nhân trung niên nhận lấy tư liệu lật xem, xem rất nhanh, gần như lướt qua từng trang, mày nhíu chặt: ” Khó làm đây.”
“ Vì sao?”
“ Bằng vào chuyện hắn dính vào, một khi xác thực được thì đủ bắn rồi, bọn chúng hẳn là sớm biết thế nên cho cùng rứt dậu.”
Khổng Nhược Khuê nghe vậy thì không trấn định được nữa: ” Chú Đới, vậy phải làm sao đây?”
“ Đợi đi.” Nam nhân trung niên gập hồ sơ lại: ” Nếu là muốn báo thù thì một dao lấy mạng rồi, nếu bắt đi, hẳn muốn tiền bỏ trốn, hẳn là chúng sẽ liên lạc
Tôi sẽ mang số tài liệu này đi, xem xem có làm được gì hay không?”
“ Vậy làm phiền chú rồi.” Khổng Nhược Khuê khom người cám ơn, trước khi họ tới đây đã có người đi kiểm tra hiện trường rồi, hi vọng kiếm được manh mối giá trị, thấy hai người kia nhìn theo chằm chằm, giải thích qua loa: ” Người của cha tôi, bên quân đội.”
Thang Đại Hải không ngạc nhiên, là bạn học của Tạ Vũ Khiết thì gia đình thuộc loại thú dữ rồi, nghe thế nhớ tới cha mình, cũng lấy di động ra: ” Tôi gọi điện cho cha tôi, để ông già huy động các mối quan hệ của ổng, bất kể thế nào cũng moi ra thằng khốn đó.”
“ Đừng.” Khổng Nhược Khuê vội ngăn cản: ” Đừng làm ầm ĩ lên, Trần Thuật sẽ càng nguy hiểm.”
“ Nhưng tôi không thể ngồi im, tôi phải làm gì đó.”
“ Tôi đã làm rồi.” Khổng Nhược Khuê biết tình cảm giữa ba anh em họ, nói chắc chắn: ” Đừng lo, có tôi rồi.”
Thang Đại Hải và Lý Như Ý nhìn nhau, một câu nói này khiến lòng người ấm áp, nhưng rốt cuộc thế là sao
Soạt
Túi đen chùm mặt trên đầu Trần Thuật bị người ta giật mạnh ra, trước mắt không có ánh đèn chói mắt, chỉ có cái đèn treo trên trần tỏa sáng lờ mờ
Khó thở nửa ngày trời, Trần Thuật ra sức hít lấy không khí tươi mới, sau đó thiếu chút nữa nôn ra, thiếu chút nữa là vì miệng bị dán kín rồi chứ nếu không là nôn thật
Trong không khí trộn lẫn mùi khai thối của động vật bài tiết, cái mùi đó bị y hít vào lan đi lục phủ ngũ tạng
Quá kinh tởm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có vết xe đổ đó, Trần Thuật hít thở cẩn thận hơn, miệng đã bị bịt, mũi chỉ khẽ hít một ít, lọc lấy dưỡng khí rồi đưa thở ra
Đủ để duy trì các loại công năng trong cơ thể bãi công
Tới khi quen được với không khí nơi này, Trần Thuật mới đánh giá hoàn cảnh xung quanh, đây là cái nhà xưởng sập xệ, một cái bàn cũ, góc tường có cái giường thiếu chân, kê bằng mấy viên gạch
Trên giường gỗ là chăn đệm cáu bẩn không nhìn ra nổi màu ban đầu, đoán chừng thời gian qua hai tên này nấp ở đây
Nhớ tới hồi ở Nhạc Hải, Lưu lông tóc tai chải chuốt, pha trà thuần thục, rất có khí độ ...
Vài tháng ngắn ngủi đã thảm hại thế này, đúng là đáng buồn nhưng không khiến người ta thấy đáng thương chút nào
“ Lột băng dính ra.” Lưu Long phất tay ra lệnh:
Sư Tử đi tới thô bạo giật mạnh băng dính làm Trần Thuật đau đớn không khác gì bị lột da, ba mươi sáu nghề, nghề nào cũng có tinh anh, trong một số lĩnh vực, Sư Tử có đủ vốn đề hắn kiêu ngạo
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bởi thế Trần Thuật cứu người trong tay hắn, làm hắn thấy bị sỉ nhục, không bỏ cơ hội nào để đòi lại
“ Nơi này gọi trời, trời chẳng thấu, gọi đất, đất không thưa, nhưng mà nếu cậu thấy y ồn ào thì cứa nhát dao là được.” Lưu Long tươi cười nói với Sư Tử, thực tế là uy hiếp Trần Thuật:
“ Tôi không kêu, dứt khoát không kêu.” Trần Thuật vội đảm bảo: ” Tôi không ngốc, tôi sẽ phối hợp với các anh.”
“ Mày đương nhiên là không ngốc, hơn nữa còn rất thông minh là khác, nhờ có mày nên tao mới ra nông nỗi này
Tao không hiểu, tao đã giải trừ hợp đồng cho Lý Như Ý, lại còn hạ mình xin lỗi, bồi thường, vậy mà mày nhất định chơi tao tới cùng mới chịu à?” Lưu Long mặt mày âm u:
“ Con người tôi hơi nhát gan, sợ bị báo thù, nên chuẩn bị một chút ...” Trần Thuật thấy lúc này nên thẳng thắn chút, nếu vòng vo e khơi lên lửa giận đối phương, chịu đau khổ da thịt không đáng:
“ Nhát gian à
Mày còn nhát gan thì trên đời này ai to gan nữa, có việc gì mày không dám làm chứ?” Lưu Long uất xì khói:
“ Có, tôi không dám phạm pháp.”
“ Tao cũng không muốn phạm pháp, tao là người tốt, ít nhất thì tao muốn làm người tốt ..
Mày xem, tao ở Hoa Thành có thân phận, có địa vị, có nhà, có xe, có nữ nhân
Làm người tốt mới có thể an tâm hưởng thụ, nhưng mày ..
Mày hủy hết rồi.”
“ Tôi xin lỗi.” Trần Thuật áy náy nói:
Xin lỗi
Thằng đó vừa xin lỗi mình à, chẳng lẽ nó nghĩ chuyện này còn xin lỗi được, nó mong đợi gì sau lời xin lỗi đó, chẳng lẽ nó nghĩ mình nói "không sao cả" sao
Đống thịt trên mặt Lưu Long rung rung, đỏ lên một cách đáng sợ: ” Khỏi xin lỗi, xin lỗi không bù đắp được gì, với việc mày làm với tao, đáng lẽ thấy mày một cái là tao giết ngay rồi, biết vì sao tao còn chưa lấy cái mạng mày không
Vốn tao rất nhiều tiền, tao nhiều tiền hơn cả Từ Vĩnh Uy, nhờ ơn mày mà tao hai bàn tay trắng rồi, mày cũng nên bù đắp chứ nhỉ?”
“ Đúng, đúng, tôi nên bù đắp tổn thất này, khi đó tôi không ngờ chuyện lại thành ra như thế ...” Trần Thuật liên tục gật đầu phụ họa:
“ Được rồi, mày đừng nỏ mồm giải thích nữa.” Lưu Long cắt ngang, đây là thứ thù hận không thể vài ba lời mà xóa bỏ: ” Tao cần tiền, Sư Tử, đưa cho nó một cái điện thoại.”
Vì hai tay Trần Thuật bị trói, đành do Sư Tử cầm điện thoại để bên tai y
Lưu Long ngồi xuống nhìn chằm chằm Trần Thuật: ” Mày nên biết, nếu mày nói sai một câu, bọn tao không cần tiền nữa, giết mày chuồn ngay
Thực ra tao rất muốn làm thế cho hả giận, nhưng tao liên lụy tới người anh em Sư Tử, tao phải lo cho hắn tiền chạy trốn, cho nên mày mới sống, mày hiểu chưa?”
“ Hiểu.” Trần Thuật rất dễ nói chuyện: ” Tôi sẽ không thừa lời, tôi chỉ xin tiền.”
“ Tốt, thông minh, vậy tao chỉ cần tiền, không cần mạng
Nhưng nếu mày giở trò khôn vặt, tao chỉ cần mạng không cần tiền.” Lưu Long phẩy tay: ” Được rồi, gọi điện cho bạn gái mày đi, bảo bọn tao muốn 10 triệu đô la, rõ chưa, chỉ lấy đô la thôi.”
Trần Thuật đần thối mặt không nói lên lời:
“ Sao, không chịu à?”
“ Không phải không chịu, mà tôi thấy tôi không đáng số tiền này.” Trần Thuật mặt mày đau khổ: ” Tôi sợ cô ấy nghe số tiền này liền cúp máy luôn, vậy các anh chẳng có xu nào hết, tôi cũng toi đời, chả ai vui vẻ được.”