[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lưu Long do dự, loại người dùng tiền dùng thủ đoạn kéo người ta lên giường như hắn thì làm sao tin vào thứ tình cảm nam nữ được
Thứ này nói ngoài miệng thôi, đem đi so với đô la ..
E là không ai muốn đổi thật
Vừa rồi Sư Tử cũng nói đấy thôi, thằng này liều mạng cứu cô ta, cô ta đi không thèm quay đầu một cái
Loại nữ nhân đó sao chịu bỏ chừng đó tiền cứu bạn trai, e là cả cha ruột còn không muốn tốn chừng đó tiền
Trừ khi nữ nhân đó điên
Có điều Lưu Long bất chấp lý lẽ, hắn cần tiền: ” Không phải là trên đường đi mày khoe khoang tình cảm chúng mày tốt lắm à, nói cô ta chỉ gả cho mày, giờ nói tới tiền lại không tự tin nữa sao?”
“ Tự tin thì có, nhưng mà 10 triệu đô la thì quá nhiều, dù cô ấy là đại minh tinh cũng chẳng có nhiều tiền như thế ...
Huống hồ các anh muốn đô la, anh biết đem Nhân Dân Tệ mà đổi ra 10 triệu đô la nó là khoản tiền kinh khủng thế nào không
Cô ấy là minh tinh chứ có phải doanh nghiệp đâu, tự dưng đi đổi chừng ấy tiền không gây chú ý mới là lạ ...” Trần Thuật lại còn tư vấn cho người ta: ” Thế thì chỉ hỏng việc.”
Lưu Long hơi bị thuyết phục vì Trần Thuật nói có lý, chạy ra ngân hàng rút từng đó tiền, lại chuyển sang đô la, thế nào cũng khiến các phương diện chú ý
Cô ta lại là đại minh tinh, thân phận mẫn cảm, chẳng may bị đám phóng viên chõ mũi khắp nơi đánh hơi được, ùa tới như chó điên thì hai người họ xong đời
Nhưng tuy biết là có lý, hắn vẫn không chấp nhận: ” Đừng mặc cả với tao, 10 triệu đô la, thiếu một xu là mày chết, lập tức gọi điện cho Khổng Khuê.”
“ Nhưng tôi không nhớ số cô ấy.” Trần Thuật nói:
“ Mày đùa với tao à?” Lưu Long rống lên:
Chát
Sư Tử vung tay cho Trần Thuật cái tát nổi đom đóm
Trần Thuật bị tát tới váng đầu, máu tươi rỉ ra, vội nói: ” Tôi thực sự không nhớ, số của cô ấy vốn lưu trong máy, bị các anh vứt đi rồi.”
Chuyện này không trách Trần Thuật được, y và Khổng Nhược Khuê chủ yếu nhắn tin cho nhau qua wechat, gọi điện cũng qua wechat, gần như không dùng tới số điện thoại
Với lại có gọi điện thoại thì người ta chỉ lưu vào máy một lần, đặt tên , lần sau theo tên mà gọi, thời buổi này còn ai ngớ ngẩn đi nhớ số điện thoại nữa, trừ trẻ con dạy nó đi lạc phải nhớ số điện thoại cha mẹ ra, người lớn cả số điện thoại ở nhà cũng chẳng nhớ nữa là
Ví như Trần Thuật cầm điện thoại lên nói "gọi về nhà", thế là đủ
Lưu Long mắt long lên sòng sọc, tóm lấy cổ áo Trần Thuật: ” Mày chơi tao à
Mày nghĩ tao không dám giết mày à?”
“ Tôi nói thật mà.” Trần Thuật run sợ nhìn con dao dí vào yết hầu của mình, ai ngũ lấy mạng ra đùa, cuống cuồng nói: ” Tôi không nhớ số cô ấy, nhưng tôi nhớ số Thang Đại Hải, thiếu gia tập đoàn Phúc Tinh ..
Khổng Khuê quay về, thế nào cũng liên hệ với Thang Đại Hải, có lẽ lúc này bọn họ ở cùng một chỗ rồi, gọi cho Thang Đại Hải cũng như gọi cho cô ấy.”
Lưu Long ngờ vực: ” Mày không nhớ số bạn gái, lại nhớ số nam nhân à?”
“ Vì chúng tôi quen nhau lâu rồi, khi đó chưa có wechat, cho nên phải nhớ số điện thoại.” Trần Thuật giờ thấy rõ khác thế hệ nó giao lưu khó khăn ra sao:
“ Mày một mực muốn gọi cho Thang Đại Hải, không phải vì muốn giở trò gì chứ?”
“ Không phải, tuyệt đối không, giờ tôi chỉ muốn giữ mạng, không dám nghĩ tới chuyện khác.” Trần Thuật ra sức thuyết phục: ” Chỉ cần Thang Đại Hải nhận điện thoại của tôi, nhận định sẽ tìm cách cứu tôi ra, cha anh ta là một trong ba người giàu nhất Hoa Thành, thực lực kinh tế mạnh mẽ hơn Khổng Khuê không biết bao nhiêu mà kể, nói không chừng gom được 10 triệu đô la thì sao?”
Lưu Long xuôi xuôi: ” Vậy thì gọi cho Thang Đại Hải, mày không muốn sống thì cứ dùng thủ đoạn.”
“ Được, được, tôi hiểu hoàn cảnh của mình mà.”
“ Đại ca, cẩn thận y giờ trò, em thấy thằng mặt trắng này gian lắm.” Sư Tử chỉ bằng cảm giác cũng thấy Trần Thuật không phải thứ tốt đẹp:
“ Yên tâm, tôi tiếp xúc với y nhiều hơn cậu, không để nó chơi thêm vố nữa đâu.” Lưu Long buông cổ áo Trần Thuật ra: ” Báo số đi.”
Trần Thuật hết sức phối hợp nói số Thang Đại Hải, sau đó Sư Tử bấm số, để loa ngoài, từng hồi chuông reo vang lên trong căn nhà trống, làm tim người ta vọt tận cổ, chỉ sợ số lạ, Thang Đại Hải không nhận máy, vì hắn phải trốn đám bạn gái đông đảo kia
Nhận máy đi, nhận máy đi, Trần Thuật cầu khẩn trong lòng
“ Trần Thuật phải không?”
Nghe cái giọng khẩn cấp của Thang Đại Hải truyền ra, Trần Thuật rơi nước mắt, chưa bao giờ thấy hắn đáng yêu như vậy: ” Tôi đây.”
“ Cậu ở đâu, không sao chứ?”
Sư Tử dí dao vào cổ Trần Thuật
“ Không, không sao.” Trần Thuật cổ nhói đau, tuy chưa chảy máu, nhưng một con dao cứ kè kè ở đó, không dễ chịu gì: ” Chúng muốn tiền, 10 triệu đô la.”
“ Cái gì, 10 triệu đô la, làm sao mà nhiều thế?” Thang Đại Hải hét lên:
Trần Thuật nhìn Lưu Long, ý tứ là, thấy chưa, tôi đã bảo là quá nhiều mà
“ 10 triệu đô la, không thiếu một xu, trong vòng 24 giờ, tao gọi điện tới.” Lưu Long nói vào:
“ Được, chỉ cần Trần Thuật bình an, mày sẽ có tiền.” Thang Đại Hải trầm giọng: ” Tao nói cho mày biết, Trần Thuật là người anh em tốt nhất của tao, tao đồng ý bỏ 10 triệu đô la mua mạng cậu ấy
Nhưng bỏ ra nhiều tiền như thế, tao không thể không xót, mày chăm sóc cậu ấy cho tốt, cậu ấy rụng một sợi tóc thì tao tiết kiệm luôn số tiền này, bọn mày không được đồng nào, tao còn báo cảnh sát.”
“ Mày uy hiếp tao đấy à?”
“ Đây không phải uy hiếp, đây là làm ăn.”
“ Y sẽ không sao hết.” Lưu Long hừ một tiếng: ” Nhưng mày giở trò thì cũng chuẩn bị nhặt xác đi.”
“ Được, giờ tao chuẩn bị tiền, Trần Thuật, cậu còn muốn nói gì nữa không?”
“ Bảo Lão Gia đừng lo, nói tôi rất nhớ món mỳ lòng của chú ấy...”
Hự
Một cú đá trời giáng cắt ngang lời Trần Thuật, cắt luôn cuộc điện thoại.