Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 308: Manh mối (1)




Vừa thấy Trần Thuật nói lời khả nghi, Sư Tử cảnh giác tắt máy ngay tức thì, đá một phát tàn bạo vào bụng y, bồi thêm vài cú đấm, đến khi y không kêu nổi mới dí dao sâu hơn vào cổ: ” Đã bảo mày đừng nói thừa mà, Lão Gia là ai?”
“ Cha tôi.” Trần Thuật máu mồm máu mũi chảy ồng ộc, cảm giác xương sườn gãy rồi, mấy cái răng cũng lỏng lẻo, nhịn đau đáp không chút do dự chút nào:
“ Vì sao lại gọi là Lão Gia.”
“ Quê tôi gọi thế, cũng giống có nơi gọi là ông già, cụ khốt.”
Sư Tử vẫn nghi ngờ: ” Nhớ món mỳ lòng là sao?”
“ Cha tôi làm mỳ lòng ngon lắm, không chỉ tôi thích mà Thang Đại Hải cũng thích, cứ rảnh rỗi là lại tới ăn
Giờ tôi xảy ra chuyện, cha tôi chắc chắn lòng như lửa đốt, tôi lo cho sức khỏe của ông ấy, nên nhờ anh ta chuyển lời, để ông ấy bớt lo, tôi sẽ sớm về ăn mỳ do ông ấy làm.” Trần Thuật đối đáp trôi chảy:
Lưu Long cười trong lòng, nguyện vọng này của mày không thành rồi, bất kể thế nào, Trần Thuật đừng mong sống sót
Trần Thuật hủy hoại cuộc đời của hắn, khiến hắn người không ra người, ma không ra ma, trốn chui trốn nhủi, làm gì có chuyện để y bình yên mà về nữa
“ Yên tâm, chỉ cần tao lấy được tiền, mày sẽ được về với cha mày thôi.” Lưu Long bề ngoài cười híp mắt, càng nghĩ tới thời khắc lấy được tiền rồi kết liễu tính mạng Trần Thuật càng đắc ý: ” Băng bó vết thương cho y đi, đừng để y chết.”
“ Vâng.” Sư Tử cất dao đi, hắn sớm có chuẩn bị rồi, lấy túi y tế ra, xé áo Trần Thuật, phun thuốc sát trùng lên, sau đó lấy băng dính thuốc dán bừa lên vết thương, thế là xong chuyện:
Đợi Sư Tử trói Trần Thuật lên ghế, Lưu Long mới đi đun nước sôi úp mỳ ăn
Sư Tử xé túi thịt bỏ khô cho thêm vào mỳ, mắt không rời Trần Thuật: ” Đại ca, em cứ thấy thằng này có mưu mô gì đó, cái câu vừa rồi nó nói nghe quái lắm, không biết có ý gì.”
“ Cậu thành chim sợ cành cong rồi à
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Giờ mạng nó nằm trong tay chúng ta, chỉ cần tình huống không ổn, chúng ta giết y dễ như giết một con kiến vậy ...” Lưu Long nói lời độc ác, song mặt vẫn cười, người ta nói đừng trông mặt mà bắt hình dong, song trường hợp này thì không đúng rồi:
“ Em vẫn thấy không yên tâm.” Sư Tử lẩm bẩm, hắn không nói rõ được vấn đề ở đâu, có lẽ vì khả năng thích ứng quá nhanh của Trần Thuật
Mấy chuyện thế này hắn làm không chỉ một lần, con tin lần nào chẳng khóc lên khóc xuống, mở mồm ra là cầu xin, đến giao lưu cũng khó khăn:
Thằng này bình tĩnh quá mức
“ Lần trước do chúng ta không đề phòng thôi, lần này y không tốt số thế đâu, đằng nào thì ...” Lưu Long làm động tác cửa cổ: ” Sợ cái gì.”
Sư Tử gật đầu, dù Lưu Long không cho, hắn cũng làm thế
“ A lô, a lô ....” Trong điện thoại chỉ còn tiếng tu tu, Thang Đại Hải bỏ điện thoại xuống: ” Cúp rồi, bọn chúng muốn 10 triệu Đô la.”
“ 10 triệu Đô la à?” Lý Như Ý thất kinh thoáng chốc, nói không cần nghĩ: ” Tài khoản của tôi còn ít tiền, tôi sẽ chuyển cho anh, tôi biết không đáng là gì, số tiền này tôi muốn chịu một nửa, anh bỏ ra trước, tôi nợ anh.”
Sau khi giải trừ hợp đồng, hắn được phía Nhạc Hải bồi thường cho 4 năm là 400 vạn, lại thêm 200 vạn tiền tham gia đóng phim Chàng cơ trưởng, đó là thu nhập sau khi trừ đi phí quản lý của công ty
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Minh tinh đứng trên đỉnh kim tự tháp có thu nhập cực cao, còn nghệ sĩ hạng hai hạng ba, kiếm đủ sống là may rồi, nghệ sĩ không có chút tiếng tăm nào như Lý Như Ý, được trả tiền thù lao như vậy, chẳng qua Huỳnh Hỏa Trùng là nhà đầu tư thôi
Chứ tình huống bình thường, e là công ty bỏ tiền ra để hắn được tham gia diễn xuất cũng có
“ Lúc này còn nói chuyện đó làm gì, đợi đưa Trần Thuật về đã rồi tính sau.” Thang Đại Hải mất kiên nhẫn, vơ lấy áo khoác trên bàn: ” Tôi phải về nhà một chuyến.”
Khoản tiền lớn như vậy, Thang Đại Hải có vét sạch tài khoản cũng không ra được, bán xe bán nhà thì cũng đủ đấy nhưng cần thời gian, thế nên đành về nhà tìm cha hắn, phải trình bày trực tiếp chứ chuyện này không thể nói qua điện thoại được
Thang gia còn nợ Trần Thuật một cái mạng, cha hắn sẽ không từ chối
“ Khoan đã.” Khổng Nhược Khuê đúng như Trần Thuật dự đoán, vẫy ở cùng đám Thang Đại Hải, quần áo trên người vẫn nguyên xi như cũ chưa thay, cắn môi nãy giờ, đột nhiên lên tiếng gọi:
Thang Đại Hải trấn an: ” Chị họ, chị đừng lo, Trần Thuật sẽ an toàn về thôi, tôi về nhà gom tiền, không gom đủ tôi xách đầu tới gặp một người.”
“ Các anh bình tĩnh một chút đã.”
“ Chúng tôi vô cùng bình tĩnh, chị xem, chúng tôi cũng đâu có đem ba họ Lưu Long ra chửi, tôi biết chửi vô ích, tôi chỉ lo gom tiền.”
Không Nhược Khuê cắn móng tay, bộ dạng trầm tư: ” Các anh nghĩ xem, vì sao Trần Thuật lại bảo chúng ta hỏi thăm Lão Gia, lại còn nói muốn ăn mỳ lòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thế không phải lạ sao?”
Thang Đại Hải bình thường còn chẳng chịu suy nghĩ nữa là vào lúc thế này, đáp bừa: ” Chắc là vì cậu ta thích ăn, lo sau này không ăn được nữa.”
“ Dù thích đến mấy cũng không có lý do gì lại nhắc tới vào lúc này, anh ấy đang ở trong hiểm cảnh, sao lại còn hỏi thăm Lão Gia.” Từ lúc nghe câu nói cuối cùng kia của Trần Thuật, Khổng Nhược Khuê rơi vào trầm tư, câu này rõ ràng không tầm thường:
Lý Như Ý nhớ ra, nghĩ một lúc tán đồng: ” Tôi cũng nghĩ thế, trong câu này của cậu ấy nhất định muốn truyền đạt cho chúng ta tin tức gì đó.”
“ Đúng vậy đấy.” Khổng Nhược Khuê cúi đầu tự lẩm bẩm: ” Chuyện gì liên quan tới Lão Gia, liên quan tới mỳ lòng chứ?”
“ Lão Gia hình như không phải là người Hoa Thành, nhà chú ấy ở đâu nhỉ, hay Trần Thuật bị bắt tới quê Lão Gia rồi?”
“ Lão Gia và mỳ lòng liên quan gì tới nhau?”
“ Hay là Trần Thuật và Lão Gia từng nói gì đó liên quan đặc thù tới chuyện này, hoặc là chỗ nào đó hai người họ mới biết?”
Ba người bắt đầu suy đoán, mỗi người một câu không thấy điểm mấu chốt ở đâu, cũng không ai thuyết phục được ai
“ So với ngồi đây suy đoán, không bằng trực tiếp gọi điện thoại cho Lão Gia đi.” Khổng Nhược Khuê hỏi: ” Các anh có số điện thoại của Lão Gia không?”
“ Không, chúng tôi luôn tới thẳng quán ăn.” Thang Đại Hải lắc đầu:
“ Tôi có điện thoại của Giang Ngu.” Lý Như Ý bất ngờ lên tiếng:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.