Nếu là lúc khác, Thang Đại Hải không bỏ qua chuyện vì sao Lý Như Ý lại lưu số điện thoại của Giang Ngu, giờ thúc giục hắn bấm số, sau đó ba người chụm đầu quanh cái điện thoại, bên kia vừa nhận máy, Khổng Nhược Khuê hỏi ngay: ” Chị Tiểu Ngu, Lão Gia có nhà không
Tôi là Khổng Khuê đây.”
“ Cha tôi đang bận, Khuê tỷ có chuyện gì thế?” Giang Ngu kỳ thực nhiều hơn Khổng Nhược Khuê vài tuổi, nhưng vì đám Thang Đại Hải đều gọi là chị họ, cho nên cô cũng gọi là "Khuê tỷ":
“ Có thể nhờ chú ấy tới công ty chúng tôi một chuyến không, chúng tôi có chuyện gấp tìm chú ấy.” Bên này tạm thời dùng làm tổng hành dinh, Khổng Nhược Khuê sợ chạy linh tinh, tới lúc cần không có mặt:
“ Để tôi hỏi cha tôi.” Rất nhanh Giang Ngu quay lại nói: ” Gửi địa chỉ cho tôi, tôi đưa cha tôi tới ngay.”
“ Cám ơn chị, làm phiền chị rồi.”
Chuyện Trần Thuật bị bắt, càng ít người biết càng tốt, với lại phải nói trực tiếp mới có thể đoán ra nhiều chuyện hơn, cho nên đành mời Lão Gia tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chỉ mất chừng 20 phút Giang Ngu lái xe chở Lão Gia tới nơi, thấy Khổng Nhược Khuê, Thang Đại Hải, Lý Như Ý đứng ngồi không yên đợi ở cổng công ty, ông có linh cảm chẳng lành: ” Trần Thuật đâu, thằng nhãi đó chạy đi đâu rồi
Tiểu Khuê, đầu tóc cháu làm sao thế kia?”
Không ai trả lời cả, Khổng Nhược Khuê cười gượng, đi tới kéo tay ông: ” Lão Gia, chúng ta lên lầu nói.”
“ Thằng nhóc đó xảy ra chuyện gì rồi?”
Tới văn phòng Thang Đại Hải, Khổng Nhược Khuê cẩn thận đóng cửa lại: ” Lão Gia, Trần Thuật bị người ta bắt cóc rồi.”
“ Cái gì
Bắt cóc?” Lão Gia chấn kinh, trong thế giới có phần đơn giản của ông, chuyện này thực sự quá kinh người:
“ Sao lại bị bắt cóc, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giang Ngu hết sức lo lắng, Trần Thuật thường xuyên tới ăn mỳ, cho nên quan hệ giữa hai người rất thân thiết, lại biết trong thời gian mình không có nhà, là y làm bạn với cha cô, nên cô coi Trần Thuật không khác gì em trai mình, giờ nghe y bị bắt cóc cũng cuống:
Khổng Nhược Khuê kể vắn tắt lại đầu đuôi: ” Vừa rồi bọn bắt cóc gọi điện tống tiền, cuối cuộc điện thoại anh ấy có hỏi thăm Lão Gia, nói rất nhớ món mỳ lòng
Cho nên bọn cháu đoán là anh ấy có thể muốn truyền đạt tin tức nào đó ..
Chuyện có lẽ liên quan tới Lão Gia, chú, chú có nghĩ ra cái gì không?”
Chuyện bất ngờ như thế, Lão Gia còn chưa hoàn hồn, nhất thời cũng chẳng nghĩ ra được điều gì
“ Lão Gia, chú là người Hoa Thành ạ?” Khổng Nhược Khuê đành hỏi từ từ:
“ Ừ, chú là người Kinh Huyện, cách Hoa Thành hơn 100 ki lô mét, chẳng lẽ chúng bắt người tới đó à?”
“ Không bài trừ khả năng đó, anh ấy đặc biệt nhắc tới mòn mỳ lòng ...
Vì sao lại là món mày này mà không phải mỳ khác?”
“ Chuyện này, chú không nghĩ ra ...” Lão Gia khổ sở vỗ trán suy nghĩ, nhưng thực sự không nghĩ ra được điều gì hết:
“ Mỳ lòng, mỳ lòng ....” Khổng Nhược Khuê đi qua đi lại trong phòng, miệng lẩm bẩm: ” Lão Gia, bình thường chú mua lòng ở đâu?”
“ Có một cái chợ chợ rau ngay bên đại học thành phố, thường họp vào sáng sớm.”
Xung quanh đại học thành phố vì gần ngoại thành, giá đất rẻ, tụ tập rất đông người mức lương không cao tới đây sống và làm ăn, không phù hợp với địa điểm giam giữ người, dễ bị phát hiện
Nên Khổng Nhược Khuê bài trừ khả năng này
“ Vậy thì lòng lợn ở chợ rau từ đâu mà ra ạ?” Còn chưa đợi Lão Gia trả lời, Khổng Nhược như linh cảm được gì lập tức rút điện thoại gọi: ” Lập tức tra tất cả lò mổ ở Hoa Thành, đặc biệt là lò mồ ở chỗ vắng vẻ.”
“ Khoan, nếu muốn tìm lò mổ thì phải bảo chú, không ai hiểu lò mổ trong thành phố này hơn chú đâu …” Lão Gia quát Thang Đại Hải: ” Còn đứng ngây ra đó làm gì, mau mau lấy cho tôi cái bản đồ thành phố
“
…….
…………
Trần Thuật đói rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Y nhớ mỳ lòng, nhớ thịt gà xào cay, nhớ móng giò đầu hũ của Lão Gia, còn nhớ cả món cua rang cay mà tối qua còn chưa kịp ăn hết đã bị bạn cũ phá đám
Hối hận lắm, nếu khi đó ăn thêm vài miếng thịt cua có phải tốt không
Nếu không gặp đám bạn học kia, nếu không uống cả bụng bia, y cũng sẽ không đói thành thế này
Từ lúc gặp Sư Tử ở trên đê, vừa đấu trí lại vận động lớn, thể lực tiêu hao rất nhanh
Đến 1 giờ đêm thì Trần Thuật đã thấy bụng kêu gào rồi
Lưu Long nằm trên cái giường tàn tạ đang ngáy như sấm, Trần Thuật thương hại Sư Tử, chắc là thời gian qua không được nổi một giấc ngủ ngon
Nhưng mà nghĩ tới thằng cha đó có thể an gia ở trong bãi tha ma, vậy thì chuyện nhỏ này thực sự không đáng nhắc tới
Sư Tử đang ngồi xem truyện, chính là bộ Ỷ Thiên Đồ Long ký của Kim Dung, vì di động rất dễ làm bại lộ vị trí của chúng, cho nên khi không dùng thì bọn chúng lập tức tắt máy
Đêm dài dằng dặc, không ngủ được tất nhiên phải kiếm việc gì đó để đốt thời gian, xem tiểu thuyết kiếm hiệp là lựa chọn tốt
Sư Tử vô cùng cảnh giác, cho dù hoàn toàn chìm vào câu chuyện kịch tính vẫn cứ thi thoảng lại ngẩng đầu nhìn Trần Thuật, cứ như y có thể cởi dây thừng chạy mất bất kỳ lúc nào vậy
Trần Thuật cũng luôn lén lút nhìn Sư Tử, biết tên này tuy cúi đầu đọc truyện, nhưng khóe mắt lại đặt lên người mình, chỉ cần phía y có chút hành động khác thường là phản ứng ngay
Biết thân thủ cùng sự tàn nhẫn của hắn, cho nên dù tay bị trói chặt tới đau, toàn thân tê nhức, y vẫn giữ sự yên tĩnh tuyệt đối
“ Anh thích Chu Chỉ Nhược hay Triệu Mẫn?” Trần Thuật gợi chuyện:
“ Triệu Mẫn.” Sư Tử đáp ngắn gọn:
“ Tôi cũng thế.” Trần Thuật cao hứng hỏi tiếp: ” Vì sao anh thích Triệu Mẫn?”
Thuận miệng trả lời một câu, không ngờ đối phương lại hỏi tiếp, Sư Tử gập sách lại, thấp giọng rít lên: ” Liên quan chó gì tới mày, ngậm cái miệng mày lại, đánh thức đại ca, xiên cho mày một phát.”
“ Tôi cũng chẳng muốn nói đâu, nhưng mà tôi đói quá
Nể tình hai chúng ta đều thích Triệu Mẫn, có thể cho tôi chút gì đó để ăn được không?”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]