Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 310: Mày tưởng tao ngu à?




“ Không.” Sư Tử từ chối thẳng thừng, lý do chó má gì vậy, chưa bao giờ gặp loại con tin nào như thằng này, đầu óc có vấn đề gì không thế:

Trần Thuật nài nỉ: ” Tôi sắp đói chết rồi, tôi mà chết, các anh không có tiền chuộc đâu.”

“ Mày không chết được đâu.”

“ Cho tôi một bát mỳ ăn liền đi, loại các anh vừa mới ăn ấy, được không
Dù sao ngày mai các anh lấy được tiền rồi, sẽ không ở nơi quỷ quái này nữa, cũng sẽ không ăn mỳ ăn liền nữa, thế chẳng phải lãng phí à?” Trần Thuật nói rất có lý có lẽ:

“ Lãng phí cũng không cho mày ăn, còn dám nói nữa, tao đẩy mày xuống đất
Mày muốn ngồi hay muốn nằm, cho mày chọn.” Sư Tử lại tiếp tục đọc truyện, tỏ ý không muốn nói nữa:

Trần Thuật muốn ngồi nên y im miệng, nếu mà nằm với tư thế bị trói quặt tay ra sau thì lưng gãy mất, dù sao lưng của nam nhân còn dùng vào việc lớn, không thể tùy tiện làm tổn hại
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Trần Thuật mệt mỏi vô cùng, mắt díp lại, nhưng bụng lại cứ sôi ùng ục, không sao ngủ được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chít chít chít ..
Một con chuột từ góc nhà chui ra, chạy qua chạy lại dưới chân Trần Thuật, y nhìn một cái, úi dời, sao mà con chuột này múp míp có vị thịt như thế chứ
Nghe đâu có người làm thịt chuột thành sơn hào hải vị, trước kia nghe thấy buồn nôn, giờ nghĩ lại muốn thử một phen, dù sao thịt chuột thì cũng là thịt mà
Ào
Mặt Trần Thuật bị dội nước lạnh, y mở choàng mắt ra, phát hiện trời sáng hẳn rồi, té ra nhìn con chuột chạy qua chạy lại rồi ngủ lúc nào không hay
Không có di động, Trần Thuật chẳng cách nào biết được giờ là mấy giờ, có điều nhìn cường độ anh sáng thì có lẽ là trưa rồi
Sư Tử cầm chậu nước đứng trước mặt Trần Thuật, thấy y mở mắt ra mới quay đầu đi chỗ khác
Lưu Long đang ăn mỳ, cười ha hả: ” 12 tiếng nữa thôi là tới lúc tìm anh em tốt của mày lấy tiền, tiền không tới thì mạng mày không còn.”

“ Tôi tin họ không làm các anh thất vọng.” Trần Thuật ngửi mùi mì ăn liền càng đói, muốn nuốt nước bọt mà miệng khô rang, mắt hoa hoa, y có chút kiến thức, biết mình mất nước, hẳn do mất máu nhiều quá:

“ Hi vọng là thế.” Lưu Long dùng dĩa xiên cái xúc xích lớn cho vào mồm, mút xụt một miếng mỳ to nhai nhồm nhoàm: ” Chỉ có một cơ hội thôi, làm bọn tao thất vọng thì sẽ tới lượt mày thất vọng.”

Trần Thuật cười nịnh: ” Giám đốc Lưu, cho tôi một bát mỳ được không, tôi sắp đói lả rồi.”

“ Mày xem, sớm biết thế này trước kia hà tất làm thế
Nếu mày không đâm tao một nhát, tao vẫn là tổng giám đốc Nhạc Hải, ăn sung mặc sướng, còn mày thì yêu đương hạnh phúc với đại minh tinh của mày
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có cần xin người ta bát mỳ như ăn mày không?”

“ Tôi cũng hối hận lắm, khi đó còn trẻ không hiểu chuyện, nếu cho tôi một cơ hội, tôi sẽ không phạm phải sai lầm như thế.”

“ Đáng tiếc, không có thuốc hối hận.” Lưu Long chỉ hộp mỳ dưới chân bàn, bảo Lưu Long: ” Cho nó một hộp.”

“ Đại ca, không thể cho y ăn, ăn no rồi là có sức tính chuyện xấu.” Sư Tử ngăn cản:

Trần Thuật hận lắm, tôi đốt ruộng nhà anh hay đào mộ nhà anh, cần đề phòng thế không
Tôi bị trói thành xác ướp rồi, còn cách nào thoát được nữa
Tên này nghi ngờ nhân phẩm của mình, không thể chấp nhận được
Lưu Long thấy có lý, gật gù: ” Đúng thế, các cụ xưa nói thế nào nhỉ, no cơm ấm cật sinh dâm dật mà, ăn no rồi sẽ nghĩ tới chuyện không nên nghĩ
Vậy cho y nửa bát thôi, không để y chết đói được, hạnh phúc nửa đời sau của chúng ta trông cậy cả vào y.”

Sư Tử mở một hộp mỳ, chẳng ngâm nước sôi, bẻ làm đôi nhét vào mồm Trần Thuật
Sĩ khả sát bất khả nhục
Trần Thuật giận lắm, ngoạm một miếng lớn, nhai rào rạo rồi nuốt xuống
Ôi sao mà ngon thế, bọn khốn, cho dù chúng mày cho tao ăn mỳ, sau này có cơ hội, tao vẫn báo thù
Tới 2 giờ chiều, Lưu Long bắt đầu sốt ruột, xem giờ liên tục, hỏi Trần Thuật: ” Người anh em của mày có chuẩn bị tiền không đấy?”

“ Làm sao tôi biết, hay gọi điện hỏi xem.”

Lưu Long hừ một tiếng, lát sau không nhịn được bảo Sư Tử: ” Gọi điện đi, nếu chuẩn bị xong tiền rồi thì theo kế hoạch chúng ta thương lượng, an bài địa điểm nhận tiền
Còn chưa thì cảnh cáo chúng chỉ còn vài tiếng nữa thôi, đúng 12 giờ đêm mà không lấy được tiền thì chúng đợi nhặt xác đi.”

Sư Tử gật đầu, mở di động lên, bấm số Thang Đại Hải, bên kia nhận máy rất nhanh: ” Chuẩn bị tiền chưa?”

“ Rồi, khi nào giao tiền?” Thang Đại Hải hỏi gấp:

Sư Tử lập tức cảnh giác ngay: ” Những 10 triệu Đô la, mày chuẩn bị nhanh vậy sao
Không lừa bọn tao chứ?”

“ Con quỷ nghèo nhà mày chưa bao giờ thấy tiền à
10 triệu Đô la với bọn mày thì là con số kinh khủng, với Thang Đại Hải này chỉ như sợi lông thôi, lũ ngu chúng mày có biết tao là ai không?” Thang Đại Hải chửi ngay, hắn nhạy cảm với tiền lắm:

Sư Tử tức điên, định đạp Trần Thuật một phát báo thù, nhưng nể tình sắp có tiền, nên không thèm chấp, ra hiệu Ok với Lưu Long: ” 3 giờ 45 phút gặp nhau ở Dã Mã Than, một tay giao tiền, một tay giao người
Bảo Khổng Khuê mang tiền tới, chỉ duy nhất một mình cô ta thôi, bọn mày báo cảnh sát, đừng trách tao xẻo thịt nó.”

“ Mày nghĩ tao bại não à?” Thang Đại Hải lại chửi tiếp: ” Thằng ngu này, tao vất vả gom 10 triệu Đô la, sau đó để một nữ nhân đi giao tiền, chúng mày bắt luôn Khổng Khuê, đòi 20 triệu thì sao
Con mẹ mày chứ, mày nghĩ mày khôn lắm chắc
..”

Bị chửi tối mặt, Sư Tử phải để điện thoại tránh xa tai một chút, liếc Trần Thuật, sao bạn tên này cũng ra bài chẳng theo lẽ thường gì thế
Có điều Thang Đại Hải nói cũng có lý, bên kia cũng phải nghĩ tới vấn đề an toàn
Bọn chúng vốn tính bắt Khổng Khuê giao tiền, chẳng may có sự cố gì thì một cô gái chẳng thể làm gì được chúng
Nhưng nếu bọn chúng giở trò thì sao
Bên kia phải đề phòng chứ
“ Vậy một mình mày tới đi.”

“ Tao cũng không đánh được bọn mày, bọn mày bắt luôn tao thì làm thế nào?”

“ Vậy mày muốn thế nào?” Sư Tử nổi điên quát:

“ Tao còn có người anh em họ Lý, bọn tao cùng tới giao tiền.” Thang Đại Hải dứt khoát nói:

Là Lý Như Ý, thù hận lai bừng bừng dâng lên, Lưu Long ở bên ra hiệu, đồng ý đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.