Được sự cho phép của Lưu Long, Sư Tử chấp nhận điều kiện của Thang Đại Hải, hắn không muốn rề rà, hắn muốn kết thúc vụ này lắm rồi: ” Được, không thành vấn đề, nhớ chỉ được 2 bọn mày, 3 giờ 45, Dã Mã Than, thêm một người tao giết nó.”
Thang Đại Hải cắt lời: ” Ê, mày đã xong chưa vậy, tao còn chưa nói gì mà mày đã phun rắm lắm thế.”
Sư Tử nghiến răng: ” Thằng khốn, mày muốn Trần Thuật chết à?”
“ Chết thì chết, tao khỏi mất 10 triệu Đô la.” Thang Đại Hải bực mình:
Trần Thuật cuống lên giải thích: ” Các anh đừng giận, anh ấy bị mất 10 triệu Đô la, nên trong lòng khó chịu ấy mà, đừng chấp, đừng chấp.”
Chuyện thường tình thôi mà, suy bụng ta ra bụng người, nếu là mình, dù quyết định bỏ tiền ra cứu bạn, trong lòng tất nhiên vẫn bực bội lắm
Lấy của người ta nhiều tiền như thế, còn không cho người ta chửi vài câu sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Huống hồ đã thế rồi, cũng không cãi nhau nữa, đối phương càng tức giận, chẳng phải càng chứng tỏ là đã chuẩn bị tiền rồi sao
“ Xem mà làm.” Sư Tử dọa một câu rồi tắt máy:
“ Xuất phát thôi không còn sớm nữa, tôi đi lấy xe.” Lưu Long đứng dậy ra lệnh: ” Cậu chuẩn bị đưa thằng này theo.”
Sư Tử rút dao gài ở thắt lưng ra: ” Mày ngoan ngoãn chút, nếu không ...”
“ Tôi biết, tôi biết ...” Trần Thuật rối rít gật đầu: ” Nếu không anh làm thịt tôi.”
“ Đoán đúng rồi.” Sư Tử cứa đứt thừng trói chân Trần Thuật, giải phóng hai tay y khỏi lưng ghế, túm cổ áo kéo ra xe:
Xe đã nổ máy ầm ầm đợi sẵn
Khi Sư Tử mở cửa xe ra, chuẩn bị đẩy Trần Thuật lên thì một khẩu súng chĩa vào đầu hắn, nam tử ngồi trên xe cười nhạt: ” Đừng nhúc nhích, nếu không bắn vỡ đầu mày.”
“ Thang Đại Hải ...” Sư Tử kinh hãi hét lên, tuy mục tiêu báo thù chính là Trần Thuật, nhưng bọn chúng cũng tìm hiểu cả hai người anh em của y, dù sao thì cả ba tên đó cùng tới Nhạc Hải đàm phán:
Lúc chuyện mới xảy ra, Lưu Long cũng không xác định được chủ mưu là ai, cho nên điều tra cả ba, bọn chúng cũng từng định bắt Thang Đại Hải, dù sao tên này có tiền nhất
Nhưng sau khi thảo luận rất lâu, chúng quyết định bỏ Thang Đại Hải chọn Trần Thuật, vì sau khi điều tra, đoán ra được Trần Thuật mới thực sự là tên bày mưu hại chúng thành ra như thế này
Đồng thời do tính chất công việc, phạm vi hoạt động của Trần Thuật lớn hơn, phức tạp hơn, lại là nhân vật nhỏ, không như Thang Đại Hải, ra vào toàn chỗ cao cấp, lại là con đại phú hào, nếu hắn xảy ra chuyện, có khi kinh động toàn bộ Hoa Thành
Cha hắn từng lăn lộn từ tầng chót đi lên, quan hệ tam giáo cửu lưu rất nhiều, độ nguy hiểm cao, bọn chúng có lấy được tiền e là cũng khó thoát nổi truy bắt
Thang Đại Hải cao lớn lực lưỡng, cũng khó bắt hơn
Rõ ràng đại ca Lưu Long đi lấy xe, vì sao ngồi trên xe lại là Thang Đại Hải
“ Mày biết tao à?” Thang Đại Hải vung vẩy súng: ” Biết thì tốt, vậy mày chắc cũng hiểu, tao là người rất tàn nhẫn.”
“ Đại ca tao đâu?”
Tới lúc này, Sư Tử vẫn quan tâm tới an nguy của Lưu Long, không thể không nói, kẻ xấu nhất cũng có điểm sáng của hắn, mạng hắn do Lưu Long cứu, hắn không tiếc hi sinh cái mạng này vì Lưu Long:
“ Mày hỏi thằng béo kia hả
Bị đánh ngất rồi.”
Không biết Khổng Nhược Khuê dùng tới mối quan hệ gì, nhưng mười mấy tiếng đồng hồ, cô đã tìm kiếm hết những chỗ nuôi lợn, giết lợn cùng gia công thịt lợn ở Hoa Thành
Cuối cùng vào lúc 6 giờ sáng đã xác định được vị trí Trần Thuật bị bắt, đó là một lò mổ đã bị bỏ hoang
Khi Sư Tử gọi điện thì Thang Đại Hải đã mai phục ở ngoài lò mổ rồi, chỉ vì lo cho an toàn của Trần Thuật, nên mới không dám hành động tùy tiện
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không cần biết mai phục bao nhiêu người, phía bên kia chỉ cần một nhát dao là biến Trần Thuật thành người chết
Khổng Nhược Khuê tuyệt đối không lấy tính mạng Trần Thuật ra mạo hiểm, cho dù những người kia nhiều lần đảm bảo sẽ tốc chiến tốc thắng, dưới tình huống sét đánh không kịp bưng tai cứu được người
Cho nên họ chờ đợi cơ hội
Cuối cùng cơ hội đã tới, hai tên đó tách nhau ra, chuyện còn lại liền dễ dàng hơn nhiều
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Giơ tay lên.” Trước kia Sư Tử có phản ứng gì thì sau lưng hắn có người khác lên tiếng:
Sư tử do dự, nếu buông tay chịu trói, sẽ bị pháp luật trừng trị, nếu phản kích ..
Hắn cũng không có thời gian suy nghĩ, lập tức thêm hai người tới, mỗi người bẻ một cánh tay ấn hắn xuống sàn xe còn lại, sau đó còn cả hai chân
Giờ thì tình thế giữa Sư Tử và Trần Thuật đảo ngược, Thang Đại Hải uy phong cười ha hả: ” Trần Thuật, tôi tới cứu cậu đây.”
Lúc Thang Đại Hải vừa bất ngờ xuất hiện, Trần Thuật đã nhanh như chớp lợi dụng thời cơ lăn sang bên thoát khỏi phạm vi khống chế của Sư Tử, lúc này mới lồm ngồm bò dậy, cấp thiết hỏi: ” Khổng Khuê đâu
Cô ấy có sao không?”
Thang Đại Hải buồn lắm, thấy địa vị của mình trong lòng Trần Thuật kém xa Khổng Nhược Khuê, miễn cưỡng chỉ được tính vị trí thứ hai thôi
“ Trần Thuật.” Khổng Nhược Khuê từ xa chạy tới, chẳng để ý tới người khác, nhào vào lòng Trần Thuật ôm chặt:
“ Không sao, không sao nữa rồi ...” Trần Thuật tay chân bủn rủn bị Khổng Nhược Khuê lao mạnh vào lòng nhất thời không đứng vững ngã xuống đất, lòng vừa thả lỏng, không hiểu sao đầu óc choáng váng, mắt mờ dần, nghe thấy âm thanh của Khổng Nhược Khuê nhưng không cách nào đáp lại cô
Thế rồi trời đất tối om, y không còn biết gì nữa
Khi Trần Thuật mở mắt ra, liền thấy một đôi mắt mê người nhìn mình đầy lo âu cùng trìu mến
“ Anh tỉnh rồi.” Đôi mắt ấy thoáng chốc bùng nở thành nụ cười khiến trăm hoa thất sắc:
Trần Thuật chớp chớp mắt mấy lần: ” Đây là đâu thế?”
“ Đây là bệnh viện, anh ngủ suốt một ngày một đêm rồi đấy.”
“ Ngủ lâu vậy sao?”
“ Anh mệt quá.” Khổng Nhược Khuê nắm tay Trần Thuật: ” Vết thương sau lưng của anh rất nghiêm trọng, bác sĩ khâu những mười một mũi, nói để lâu chút nữa sẽ rất nguy hiểm.”
“ Tới mức đó sao?” Trần Thuật chỉ biết lưng mình bị Sư Tử rạch một đường, chảy rất nhiều máu, lúc đó hoàn cảnh nguy hiểm, có thể mất mạng bất kỳ lúc nào, y chẳng tâm tư đâu nghĩ tới vết thương, không ngờ vết thương nặng tới mức đó:
Vậy mà Sư Tử chỉ phun ít thuốc sát trùng, dán băng dính thuốc vào, xem ra bọn chúng không định để mình sống
Khổng Nhược Khuê vẫn nắm tay Trần Thuật, an ủi: ” Không sao nữa rồi, em bảo bác sĩ cho anh uống ít thuốc an thần, để anh ngủ thật say, tốt cho phục hồi sức khỏe.”
“ Chẳng trách anh ngủ say như vậy.”
Trần Thuật ngủ quá nhiều, đầu óc có chút mê muội, phản ứng có phần chậm chạp, song vẫn cảm giác được rõ ràng bàn tay mềm mại như không xương kia, chìm đắm trong ánh mắt kia: ” Em cứu anh.”
“ Không, là anh cứu em.” Khổng Nhược Khuê vuốt ve gò má có chút tiều tụy của Trần Thuật: ” Khi đó anh bị hắn dí dao vào tim, nguy hiểm như vậy mà vẫn có dũng khí đẩy em đi ...”
“ Anh không dựa vào dũng khí đâu.” Trần Thuật lắc đầu:
“ Vậy là cái gì?”
“ Vì anh thích em.”