Hành lang khu phòng bệnh cao cấp của bệnh viện nhân dân Hoa Thành, mỗi đầu hành lang có cảnh sát đứng canh, người qua lại đều bị kiểm tra cẩn thận
Thang Đại Hải bê mấy cốc cà phê tới, đưa cho Lý Như Ý ngồi canh ở cửa phòng bệnh một cốc: ” Cậu về nghỉ đi, để tôi thay cho.”
Lý Như Ý đã thức tới mệt mỏi rồi, vẫn cố chấp nói: ” Tôi không về.”
Trần Thuật còn chưa tỉnh lại, làm sao hắn về cho được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì giúp hắn cho nên Trần Thuật mới bị người ta bắt cóc, mới bị trọng thương, tuy bác sĩ nói không có gì đáng ngại nữa, chỉ cần nghỉ ngơi một thời gian là bình phục ..
Nhưng Trần Thuật còn hôn mê, sao mà hắn ngủ cho được
“ Sao cậu lằng nhằng thế?” Thang Đại Hải uống một ngụm cà phê: ” Hôm qua bác sĩ nói rồi mà, Trần Thuật bị mất máu thôi, không nguy hiểm gì cả.”
“Vết thương ở cổ cũng không sâu, khử trùng băng bó là ổn, vết thương ở lưng cũng khâu rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu ấy không hôn mê, mà là ngủ
Tranh thủ khi cậu ấy ngủ, cậu về ngủ bù đi, từ lúc cậu ấy xảy ra chuyện, cậu chưa chợp mắt đâu.”
“ Tôi không ngủ được, nhắm mắt lại cũng không ngủ được.” Lý Như Ý lắc đầu: ” Phải ngồi đây canh chừng cho cậu ấy, tôi mới yên tâm.”
“ Ài, không phải cậu vẫn còn tự trách đấy chứ, đã cứu về rồi mà, nghĩ nhiều làm gì?” Thang Đại Hải vỗ vai, người anh em này ít biểu lộ cảm xúc, nhưng là loại ngoài lạnh trong nóng điển hình:
“ Tất cả những chuyện này đều vì tôi mà ra ..
Nếu không có chị họ, anh đã mất 10 triệu, Trần Thuật có thể đã nguy hiểm.” Lý Như Ý tinh thần sa sút: ” Tôi thấy mình có lỗi.”
“ Đừng nghĩ thế, anh em xảy ra chuyện, ai có tiền giúp tiền, ai có sức giúp sức, ai có tiền bỏ tiền mà ...
Đừng tự trách mình nữa, ai cũng có lúc gặp chuyện không may mà, thế mới cần anh em, đừng nói ai có lỗi với ai.”
“ Tôi không có tiền, nên chỉ có thể bỏ sức.” Lý Như Ý vẫn kiên trì: ” Cho nên nhất định tôi phải canh ở đây cho tới khi Trần Thuật thực sự không sao nữa mới yên tâm.”
Tương giao nhiều năm, Thang Đại Hải quá hiểu tính cách Lý Như Ý, có tình có nghĩa, lại có chút cố chấp tới ngốc, hắn đã xác định việc gì, dù lấy hàng không mẫu hạm kéo cũng không quay đầu lại
Người như thế thích hợp làm bạn
“ Được, vậy chúng ta cùng đợi cậu ấy.” Thang Đại Hải nhìn quanh: ” Chị họ đâu, về rồi à?”
Lý Như Ý chỉ chỉ phòng bệnh: ” Chưa, ở bên trong ấy.”
“ Hắc hắc, chị họ thật là âm hiểm, khuyên tôi về nghỉ ngơi, bản thân lại không chịu rời Trần Thuật nửa bước.”
“ Thế thì có vấn đề gì?” Cho dù là người phản ứng chậm chạp với chuyện tình cảm như Lý Như Ý cũng sớm nhìn ra Khổng Nhược Khuê và Trần Thuật là chàng có tình, thiếp có ý rồi, người ta ngọt ngào không muốn xa nhau, Thang Đại Hải ghen tỵ cái gì:
“ Tất nhiên là có vấn đề, vấn đề lớn ấy chứ.” Thang Đại Hải bộ dạng giận dữ: ” Cậu nghĩ mà xem, Trần Thuật xảy ra chuyện lớn như thế, cậu canh ở ngoài phòng bệnh chưa từng rời đi, chị họ cũng ở trong phòng bệnh không về
Chỉ có tôi về nhà ngủ một giấc ngon lành, Trần Thuật thức dậy sẽ nhìn tôi thế nào?”
“ Nhìn thế nào?”
“ Liệu cậu ấy có chỗ rằng tôi là kẻ vô tình vô nghĩa, không quan tâm tới sống chết của anh em không?” Thang Đại Hải ôm đầu: ” Trúng kế rồi, tôi trúng kế của hai người rồi, sớm biết thế tôi đã không đi nữa, ở ngoài phòng bệnh ngủ.”
Lý Như Ý thực sự không biết phải nói gì
“ Vốn dĩ trong lòng Trần Thuật, tôi xếp ở vị trí thứ nhất thứ hai, bị hai người lừa, e là tôi bị đẩy xuống vị trí thứ ba rồi.” Thang Đại Hải giơ tay lên trời: ” Chị họ hại tôi rồi.”
“ Không phải anh gom tiền cứu cậu ấy sao
Khi gặp nạn, cho vay 200 là bạn bè, cho vay 2000 là anh em, cho vay 2 vạn là thân thích, vay 20 vạn là cha mẹ ..
Nhưng bỏ ra 10 triệu Đô la chỉ có Thang Đại Hải thôi.” Lý Như Ý dỗ dành, để tên này đừng lên cơn nữa:
Quả nhiên Thang Đại Hải phục hồi tinh thần: ” Nếu nói thế, tôi là gì của Trần Thuật?”
“ Công ty cho vay nặng lãi.” Lý Như Ý lẩm bẩm, khép mắt lại tỏ ý không tiếp chuyện nữa:
Nhưng mà mấy lời này rốt cuộc chỉ làm Thang Đại Hải im lặng chừng 5 phút thôi, sau đó hắn lại nhấp nhổm nhìn về phía cửa sổ: ” Chị họ vào đó từ lúc nào?”
“ Tối hôm qua.”
“ Khửa khửa, cô nam quả nữ ở bên nhau suốt cả đêm à?” Thang Đại Hải cười rất dâm tiện:
Lý Như Ý gạt tóc lòa xòa trước mắt, giọng rất bất lực: ” Trần Thuật còn hôn mê mà.”
“ Ừ nhỉ, đáng tiếc.” Thang Đại Hải chép miệng thở dài:
“ Đáng tiếc gì thế?” Đột nhiên có giọng như hỏi:
“ Á ...” Thang Đại Hải ngẩng đầu lên, liền thấy Tạ Vũ Khiết mặc một bộ đồ công sở đơn giản thanh lịch dịu dàng, tay xách một cái túi lớn, vội đứng lên đưa cho cô một cốc cà phê: ” Sao tới sớm thế?”
Trong lòng chẳng hiểu sao có chút không thoải mái, mình và Lý Như Ý ở đây có thể hiểu, chị họ càng hiểu nhiên, Tạ Vũ Khiết chỉ quen biết Trần Thuật bình thường thôi, sao sớm thế này đã tới rồi
Tạ Vũ Khiết chẳng biết có nghe ra mùi vị gì trong lời đó không, giơ túi lên: ” Tôi tới đưa bữa sáng cho Khổng Khuê.”
“ Ra thế, ra thế, đúng là bạn thân có khác, rất chu đáo.” Thang Đại Hải nghe vậy mới vui vẻ trở lại, mặt dày hỏi: ” Tôi có phần không?”
“ Anh uống cà phê rồi mà.”
“ Uống cà phê không no.”
“ Biết uống cà phê không no, vì sao đi mua cà phê mà lại không mua đồ ăn sáng?” Tạ Vũ Khiết nhìn Thang Đại Hải như nhìn thằng ngốc, không hiểu được hành vi của hắn:
Thang Đại Hải ngại ngùng: ” Thì tôi thấy bê cà phê tới trông sang hơn hơn một chút, chứ xách quẩy xách bánh bao thì còn ra cái gì
Ảnh hưởng tới hình tượng của Thang đại thiếu gia, fan của tôi nhìn thấy thì sao?”
“ Thế thì anh cứ ôm cái bụng đói cho nó sang.” Tạ Vũ Khiết mở túi, lấy ra túi giấy nhỏ cho hai cái quẩy rán và cốc sữa đậu nóng, cười ôn nhu: ” Như Ý, ăn sáng đi.”
“ Cám ơn.” Lý Như Ý nhận lấy, sau đó chia cho Thang Đại Hải một cái quẩy:
“ Không ăn, Thang Đại Hải này là người có cốt khí, không ăn của bố thí.”
Lý Như Ý lắc đầu ngán ngẩm, tự ăn một mình
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Vũ Khiết thấy hai người đều ngồi ngoài thì hỏi nhỏ: ” Khổng Khuê đang ở bên trong à?”
“ Ừm, từ đêm hôm qua tới giờ còn chưa ra.” Lý Như Ý vừa nhai nhồm nhoàm vừa đáp:
Tạ Vũ Khiết do dự một lúc rồi quyết định là không vào, ngồi xuống bên cạnh Lý Như Ý cùng đợi, nhỡ hai người kia đang ở trong đó làm chuyện gì cấm trẻ em thì sao?