Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 317: Có phải chúng tôi nên đi không?




Có một câu nói cũ: Tiền không phải vạn năng, nhưng mà không có tiền thì vạn vạn lần không có khả năng nào
Lấy sự kiện Trần Thuật bị bắt ra mà nói, nếu như không phải vì Thang Đại Hải trong nhà có tiền, nếu không phải vì Trần Thuật là anh em tốt của hắn , vậy Trần Thuật chỉ có thể gọi điện cho Khổng Nhược Khuê mà thôi
Khi đó sẽ là một lựa chọn cực kỳ mất thể diện, song là lựa chọn duy nhất, bởi vì đó là lựa chọn giữa sống và chết
Cho dù là biết như vậy vô cùng bẽ mặt, Trần Thuật vẫn phải làm thế
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hiện thực hơn nữa mà nói nếu không phải là đám người Lưu Long hiểu lầm Trần Thuật và đại minh tinh Khổng Nhược Khuê có chân trong chân ngoài với nhau, ý đồ bắt cóc y để kiếm khoản tiền chuộc thì ngay khi ở trên đê đã kết liễu Trần Thuật rồi, làm gì có chuyện thoát nạn sau đó
Làm gì có chuyện tình chàng ý thiếp sau đó
Đây đúng là thế giới đơn giản tới tàn khốc
Cho nên Thang Đại Hải đảm nhận chức chủ tịch Huỳnh Hỏa Trùng là vô cùng tất yếu
Văn hóa giải trí là một sản nghiệp đốt tiền, có khả năng lỗ vốn nhiều năm
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có chiêu bài Thang Đại Hải, công ty thuận lợi giải quyết vấn đề huy động vốn, cho dù là Thang Nghênh Thành không muốn rót tiền thì ông có thể giới thiệu cho bạn bè quan hệ của mình mà .
“ Cha tôi có tiền thì liên quan gì tới tôi.” Thang Đại Hải kháng nghị:
“ Anh đúng là nói mà chẳng biết ngượng mồm.” Trần Thuật bĩu môi khinh bỉ: ” Khác gì đám thiếu gia công chúa nói tôi chẳng hạnh phúc, tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn cha mẹ ở bên cạnh ...”
“Đó đều là lời mà người no cơm ấm cật rồi mới nói ra được, không phải họ không muốn tiền, mà là cái gì cũng muốn, đòi hỏi tham lam mà vô tri ..
Anh nhìn tôi và Như Ý đi, chúng tôi có tự do, nhưng không thể lấy tự do ra đổi tiền
Còn cả lần này, vì sao anh có thể gom được 10 triệu Đô la?”
“ Tôi phải dùng năng lực của mình để thay đổi ánh mắt của đám người nhỏ bé các cậu.” Thang Đại Hải nghiến răng ken két: ” Đợi lần sau cậu hoặc Như Ý bị bắt cóc, tôi tự bỏ ra 10 triệu Đô la.”
“ Cám ơn.” Lý Như Ý nhạt nhẽo nói: ” Nếu bắt cóc tôi, không ai đòi nhiều tiền thế đâu.”
“ Không thể ít hơn 10 triệu Đô la, nếu không là chúng coi thường Thang Đại Hải này.” Thang Đại Hải vỗ ngực:
“ Được rồi, được rồi.” Trần Thuật ngăn chủ đề không đi lạc quá xa: ” Chuyện cổ phần Nhạc Hải giao cho anh đấy, anh đi đàm phán với Từ Vĩnh Uy, còn về phần có được cổ phần rồi bán cho ai, tôi nghĩ anh có nhiều kênh hơn tôi.”
“ Không thành vấn đề.” Thang Đại Hải sảng khoái nhận lời, hắn là chủ tịch của Huỳnh Hỏa Trùng, Lý Như Ý không quản sự vụ, Trần Thuật không tiện ra mặt, đành do hắn toàn quyền: ” Các cậu đợi lóa mắt chó đi.”
“ Lóa mắt chó của ai?” Một thân sơ mi trắng quần đen đơn giản mà vẫn xinh đẹp nổi bật, Khổng Nhược Khuê bước vào, vừa vặn nghe được câu cuối của Thang Đại Hải, lên tiếng hỏi:
Thang Đại Hải quen nhìn cô rồi cũng hơi ngẩn một chút, không dám nói Trần Thuật là chó trước mặt Khổng Nhược Khuê, đành nói: ” Lóa mắt chó của Lý Như Ý.”
Lý Như Ý mặt lạnh tanh, loại thời điểm này hắn lựa chọn xui xẻo
Trần Thuật nhìn về phía Khổng Nhược Khuê, có chút không dám tin nghĩ, đó là bạn gái của mình: ” Lịch trình mấy ngày tới của em đều an bài kín mít rồi mà, sao có thời gian tới.”
“ Lịch trình sao quan trọng bằng anh chứ.” Khổng Nhược Khuê cười tươi như hoa, nhu mỹ mê đắm, lấy trong túi xách ra một cái cốc giữ nhiệt, mở nắp lấy thìa múc một ít đưa tới miệng Trần Thuật: ” Em bảo dì Hai nấu canh gà cho anh, dì Hai nấu canh bồ câu, nói là một con bồ câu bằng chín con gà, anh thử xem mùi vị thế nào?”
“ Cám ơn dì Hai cho anh.” Trần Thật đưa miệng tới húp anh: ” Ừm, tay nghề dì Hai lúc nào cũng tốt.”
“ Vậy thì mỗi ngày đều phải uống một bát, em đã nói với dì Hai rồi, mỗi ngày sẽ mua bồ câu tươi hầm canh cho anh.”
“ Dì Hai có thời gian hầm, em có thời gian đưa không?”
Yêu đương với một nghệ sĩ, sát thủ lớn nhất của tình cảm chính là "công tác"
Vì bọn họ thực sự là quá bận rộn, mỗi ngày đều có lịch trình không dứt, đôi khi một tuần phải bay qua mười mấy thành phố, hai người muốn ngồi xuống cùng nhau ăn một bữa cơm, trò chuyện, cũng là chuyện xa xỉ
Chưa kể do yêu cầu công tác, bọn họ luôn hợp tác thân mật với người khác giới, vò thế mà nhiều minh tinh kết thúc tình cảm bằng chia tay hoặc ly hôn
Trần Thuật biết Khổng Nhược Khuê bận thế nào, dù sao y không chỉ tham gia lập kế hoạch, còn giúp cô nhận nhiều công tác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hơn nữa vì quãng thời gian trước vì bị thương khiến nhiều việc tích lũy lại cần hoàn thành
Trước khi y bị bắt cóc, cô đã phải đuổi tiến độ suốt ngày đêm rồi
Dưới tình huống đó, mỗi ngày Khổng Nhược Khuê đưa canh tới sẽ hao phí bao nhiêu thời gian
“ Lỗ Tấn không phải nói rồi sao
Thời gian giống nước trong bọt biển, chỉ cần muốn thì ép ra là có.” Khổng Nhược Khuê vỗ về: ” Trong thời gian đợi dì Hai nấu canh thì em có thể ở nhà tập yoga, trên đường đưa canh có thể đọc kịch bản, trò chuyện với anh là thư giãn tâm tình, để tiện bước vào trạng thái công tác càng khẩn trương hơn
Lát nữa trên đường về lại xem tài liệu ..
Cảm giác cuộc đời chưa bao giờ phong phú như thế.”
“ Vậy anh cũng phải mỗi ngày đưa em một suất sa lát.” Trần Thuật lòng ấm áp nói: ” Anh không sợ bị bắt cóc, nhưng làm lỡ anh đưa sa lát cho em thì không thể chấp nhận được rồi, Lưu Long thật đáng chết.”
“ Được.” Khổng Nhược Khuê cười hết sức cao hứng giơ hai nắm đấm làm động tác cổ vũ: ” Đợi anh ra viện rồi phải tiếp tục kiên trì nhé.”
Thang Đại Hải và Lý Như Ý trố mắt nhìn hai người kia gần như ngồi nép vào nhau thủ thỉ, lên tiếng thăm dò: ” Lúc này có phải chúng tôi nên thông minh tránh đi không?”
“ Đúng đấy.” Khổng Nhược Khuê gật đầu với vẻ mặt, còn phải hỏi nữa à
Trái tim Thang Đại Hải rất đau, vẫn chưa cam tâm hỏi Trần Thuật: ” Lát còn đánh bài nữa không
Đang chơi vui mà.”
“ Anh nghe cô ấy đi.” Trần Thuật chẳng lưu luyến gì:
Thang Đại Hải cay đắng bảo Lý Như Ý: ” Chúng ta đi thôi.”
Lý Như Ý ném bài lên bàn
“ Mang đi.” Thang Đại Hải nghiến răng: ” Chúng ta không chơi được cũng không để họ chơi.”
Lý Như Ý gom bộ bài, lấy luôn cả hộp đựng, cùng Thang Đại Hải một đi không trở lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.