Cho tới tận khi trong điện thoại truyền ra tiếng tu tu tu, Trần Thật vẫn có cảm giác như vừa trải qua một giấc mơ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Ai bảo đối phương cứ như hai người khác nhau vậy
Trước đó gặp nhau trong văn phòng thì Lâm Kỳ hách dịch, âm hiểm, vừa mới rồi lại ấm áp như gió xuân
Trần Thuật xem thời gian, từ lúc rời Đông Chính tới giờ còn chưa đầy hai tiếng, trong lúc đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì
Vì sao Lâm Kỳ lại thay đổi lớn như thế
Lâm Kỳ nói tới quan hệ giữa mình và Khổng Nhược Khuê, chẳng lẽ Khổng Nhược Khuê đã có tác động gì vào hắn sao
Nếu Khổng Nhược Khuê không nói gì, làm sao hắn biết được mình quen cô ấy
“ Khổng Khuê ...” Trần Thuật lẩm bẩm cái tên này, lòng có cảm giác khó tả, nói là quen nhau thì hai người mới chỉ gặp nhau hai lần, không nếu miễn cưỡng tính cả lần ở Đông Chính thì giờ là ba lần rồi:
Lần đầu cô ấy nhặt cái gót giày của mình, lần thứ hai là nhặt mình ..
Trần Thuật quyết định thay đổi thói quen xấu rơi đồ rơi người lung tung như thế
Lần thứ ba là vừa mới rồi ở Đông Chính, thật kỳ lạ, Hoa Thành rộng lớn như thế, vậy mà trong thời gian ấy mình có cơ hội gặp Khổng Khuê những ba lần
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mình chỉ là một nhân viên nhỏ của công ty, còn cô ấy là minh tinh lớn được ngàn vạn người yêu thích, bọn họ vốn là hai đường thẳng song song không bao giờ gặp nhau mới đúng
Nếu nói hai bọn họ là người xa lạ thì càng không đúng
Mình đã từng tắm từng ngủ ở nhà Khổng Nhược Khuê, ngay cả bộ dạng cô ấy khoe nguyên cặp chân dài miên man với cái mặt nạ cũng nhìn thấy rồi
Nói không ngoa chuyện này lộ ra, e là bị fan hâm mộ của cô ấy truy sát
Trần Thuật cảm giác Khổng Nhược Khuê hiểu mình nhiều hơn là mình hiểu về cô, nhưng mà không có chứng cứ nào hỗ trợ quan điểm này
Nói ra người ta cười cho rụng răng, bảo y hoang tưởng không chừng
Tóm lại mà nói quan hệ của bọn họ là: Quái dị
" Có cơ hội nói chuyện với cô ấy xem sao
Trần Thuật nghĩ trong lòng như thế, nhưng mà e là khó có cơ hội rồi, cái bộ dạng cao ngạo lạnh lùng vừa nãy, làm y hơi chột dạ
Thôi, dù thế nào hôm nay cũng tìm được công việc rồi, đây là chuyện mừng, là chuyện đáng vui mừng duy nhất trong ngày tháng u ám vừa rồi, không khác gì người rơi xuống đáy vực sâu, đột nhiên có bàn tay nắm lấy kéo lại.
Trần Thuật muốn ăn mừng, muốn chia vui cùng với bạn bè, thế nên lập tức gọi điện thoại cho Thang Đại Hải, Thang thiếu gia ở bên kia ấp a ấp úng, nói trưa nay mẹ hắn muốn hắn về nhà ăn cơm, vì có khách tới nhà, cúp điện thoại luôn
Gọi cho Lý Như Ý, căn bản không ai nghe máy, chả hiểu hắn làm gì
Không đúng lúc tẹo nào
Có tin tốt mà không người chia sẻ khác gì mặc áo gấm đi đêm, toàn thân ngứa ngáy bứt rứt, tư vị đó quá khó chịu, Trần Thuật không muốn khó chịu, thế là gửi tin nhắn cho Tiểu Mộng và Hầu Tử, đồng nghiệp cũ ở Hoa Mỹ, nói là mình sắp tới Đông Chính làm việc
Quả nhiên ngay lập tức Hầu Tử gửi tin nhắn chúc mừng, tiếp đó là Tiểu Mộng đòi khao, tâm tình Trần Thuật tốt lên nhiều
Còn về phần Chu Giai Mô, hắn không xứng chia sẻ niềm vui này với mình
Đi đi lại lại trong căn phòng trống, Trần Thuật lúc nhảy cẫng lên, lúc thì vẫn nắm đấm múa may như điên, còn ngoạc miệng cười rất ngốc
Cảm thấy chưa đã, Trần Thuật đóng cửa ra ngoài, còn một người nữa y muốn chia sẻ niềm vui này
Lúc này chưa phải là giờ ăn cơm, cho nên quán Lão Gia không có khách
“ Lão Gia, cháu tới rồi.” Trần Thuật đẩy cửa đi vào nói lớn: ” Không phải chú nói tìm được việc thì chú sẽ mời cháu ăn à
Chú nói có giữ lời không?”
Lão Gia ở bếp, vừa nhào mỳ vừa trả lời: ” Thế nào, tìm được việc rồi à, ở đâu thế?”
“ Phó tổng giám của Truyền thông Đông Chính, coi như chức vụ còn tăng thêm một chút.” Trần Thuật dương dương đắc ý, mồm thì nói là "một chút", nhưng mà minh họa hận hai tay không đủ dài:
Lão Gia cười khà khà: ” Thằng nhãi giỏi lắm, tôi biết cậu giỏi mà.”
“ Chú đừng vội khen cháu, ăn thiết thực hơn, cháu muốn ăn lòng xào, gà cay Tứ Xuyên, cá hấp, tốt nhất thêm đĩa rau chân vịt trộn tỏi
Gần đây ăn uống không được dinh dưỡng lắm, hôm nay phải bù lại.” Trần Thuật liền một hơi báo ra mấy món mà mình thích ăn nhất:
“ Còn chưa chuẩn bị nguyên liệu thì sao làm được nhiều món như thế
Với lại lát nữa khách tới rồi mà tôi còn chưa nhào xong bột mỳ đây này ..
Buổi tối đi, để tối hẵng tới
Chiều nay tôi đi mua thêm ít rau, tối nghỉ bàn làm món ăn cho cậu.”
“ Lão Gia, chú định quịt nợ à
Cháu nói cho chú biết, chú chạy được chứ cái quán này không chạy được đâu.” Trần Thuật đang rất vui cho nên đùa: ” Nếu chú mà không mời cháu ăn, ngày ngày cháu tới đây ăn, ăn xong là chạy, chú đừng hòng đuổi được cháu.”
“ Á à, cái thằng nhãi thái tha, chẳng qua chỉ là một bữa ăn thôi, tôi thèm quịt chắc
Tối đi, để đến tối, tối nay chúng ta uống say một bữa.” Lão Gia cũng hết sức vui vẻ, nhéo một cục bột ném Trần Thuật:
“ Được, vậy cho cháu bát mỳ móng giò trước đi.” Trần Thuật kéo ghế ngồi xuống, cứ như đại gia:
“ Mỳ móng giò thì không thành vấn đề, tôi vừa hầm xong, lát nữa làm cho cậu, thơm lắm đấy.”
“ Bát mỳ này cũng tính vào bữa tối đấy nhé, tối nay cháu không ăn mỳ nữa là được.” Trần Thuật vừa lấy điện thoại ra xem vừa nói chuyện với Lão Gia:
“ Cút cút cút ...” Lão Gia tức giận mắng: ” Tôi không phải cha cậu, cậu cũng không phải cha tôi, không phục vụ nổi.”
Trần Thuật cười hì hì, ngồi rảnh rỗi gõ tên Trương Thục vào ô tìm kiếm, phát hiện sự kiện Trương Thục say rượu lái xe đã bị xóa rất nhiều rồi, chỉ còn vài trang tin nhỏ vẫn còn giữ, song không gây lên được sóng gió gì nữa
Thái Chiêu cuối cùng đã nhận lời mời gặp mặt của phía Hoa Mỹ, có điều giữa bọn họ đạt được hiệp nghị gì thì không còn là chuyện Trần Thuật quan tâm nữa, với y đó là quá khứ rồi
Đương nhiên, tiền đề là họ phải tuân thủ ước định
Lại mở trang tin tức xem tin trong ngoài nước, xem hết tình hình thời sự thế giới, cũng chỉ có thể buông vài tiếng thở dài, nhân vật nhỏ như y xem tin thời sự chỉ đề không lạc hậu với thời cuộc, cùng lắm viết vài dòng bình luận phẫn nộ hoặc cảm khái vô nghĩa mà thôi.