“ Đang nghĩ gì thế?”
Giọng một nam nhân bất ngờ vang lên, Giang Ngu ngẩng đầu thấy Thang Đại Hải và Lý Như Ý đang tò mò nhìn mình
Phát hiện mình đang nắm tay giơ lên, tư thế hết sức ngớ ngẩn, Giang Ngu đỏ mặt, mượn động tác vén tóc che giấu: ” Sao các anh lại tới đây?”
“ Chúng tôi tới ăn mỳ.” Thang Đại Hải tò mò hỏi: ” Chúng tôi vào nửa ngày rồi, cô chẳng chào hỏi gì, cô cứ ngồi im ở đây, mặt lúc đỏ lúc trắng, lại còn vung tay vung chân .
Nghĩ gì vậy?”
“ Tôi đang nghĩ làm một bát mỳ ngon như thế nào?” Giang Ngu nhẹ giọng đáp:
“ Làm mỳ ngon như thế nào à?” Thang Đại Hải nghi hoặc, đây không phải quán mỳ sao, nếu không chúng tôi từ xa tít tới đây làm cái gì, giờ người bán mỳ lại còn nói một câu như thế còn ai tin nữa:
“ Mỳ chị nấu đã rất ngon rồi.” Lý Như Ý khẳng định luôn:
“ Chưa bằng cha tôi, mỗi ngày tôi đều ngồi đây xem khách ăn mỳ, phát hiện ra khi cha tôi đặt mỳ lên bàn, ai nấy mặt bừng sáng vui vẻ.”
“ Thế không phải bình thường à, người ta đã đói teo ruột rồi, có bát mỳ nóng hổi đặt trước mặt, đương nhiên là vui.” Thang Đại Hải thấy cô gái này thật lạ:
Giang Ngu không để ý tới hắn, như vẫn chìm trong hạnh phúc của mình: ” Trước kia tôi làm việc ở nhà hàng cao cấp, mọi người kinh ngạc vì món ăn chế tác tinh xảo, sau đó chụp ảnh lại rồi đăng lên mạng xã hội khoe với bạn bè ...”
“Nhưng họ không có cảm giác tha thiết muốn thưởng thức món ăn, khi ăn cũng không có dáng vẻ hạnh phúc như những người kia
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Thời khắc vui sướng nhất của một đầu bếp là gì
Chính là nhìn khách hạnh phúc ăn món ăn mình làm, nhìn bọn họ bê bát mỳ lên uống hết cả nước canh, cô nghĩ cha tôi sẽ rất vui.”
“ Tôi cũng nghĩ thế.” Lý Như Ý phụ họa:
Thang Đại Hải mỉa mai thái độ vô nguyên tắc của Lý Như Ý: ” Cậu cũng định làm mỳ cùng Lão Gia à?”
“ Không, tôi muốn mở quán mỳ của mình.” Giang Ngu lại nghĩ Thang Đại Hải nói với mình, tính cô dịu dàng, không giỏi biểu đạt, chỉ thích nghiên cứu món ăn, đặc biệt là các loại bánh ngọt:
“ Chị không về Pháp nữa sao?” Lý Như Ý kích động, Giang Ngu mới chỉ xin nghỉ việc tạm thời, cô từng nói sẽ mau chóng về Pháp, vì có công tác phải xử lý:
Giang Ngu khẳng định chắc nịch: ” Không, tôi không về nữa, tôi muốn mở quán ở đây, một cái quán thuộc về mình.”
“ Tốt quá rồi.” Thang Đại Hải vỗ tay hưởng ứng: ” Sau này chúng tôi ăn chán mỳ do Lão Gia làm sẽ sang ăn mỳ của cô.”
Giang Ngu cười ngượng: ” Hôm nay các anh không vào với Trần Thuật à, cậu ấy chưa ra viện mà.”
“ Chúng tôi muốn vào, người ta không cho.” Thang Đại Hải mặt mày phẫn nộ: ” Cái loại thấy sắc quên bạn, chúng tôi khinh không thèm chơi.”
“ Xảy ra chuyện gì vậy?”
“ Hai chúng tôi rời công ty, định vào bệnh viện thăm Trần Thuật, sợ cậu ấy ở một mình buồn chán
Gọi điện hỏi cậu ấy thích ăn gì ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cậu ấy bảo đừng vào.” Thang Đại Hải chưa hết giận: ” Tiểu Ngu, cô nói đi loại bạn bè đó có cần nữa không?”
“ Các anh cũng phải hiểu.” Giang Ngu dù sao là người từng trải, hơn nữa ánh mắt Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê nhìn nhau thực sự chẳng dấu được ai, đó là đôi trai tài gái sắc, cô thầm chúc phúc cho họ, giọng rất nhẹ nhàng: ” Đợi tới khi các anh có người mà mình thực sự thích cũng sẽ giống Trần Thuật.”
“ Không thể nào, trong lòng Thang Đại Hải tôi, anh em mãi mãi là số một.” Thang Đại Hải đang hùng hồn tuyên bố thì có điện thoại, nhìn số một cái, thay đổi thái độ ngay, dùng cái giọng trầm ấm thu hút của chủ trì tiết mục: ” Vũ Khiết, có chuyện gì không?”
Bên kia là giọng Tạ Vũ Khiết nghe không ra vui buồn: ” Anh có thời gian không, tôi có chuyện muốn bàn với anh.”
“ Có, vừa vặn hôm nay không có việc gì cả.” Thang Đại Hải trả lời không suy nghĩ: ” Cô ở phòng tranh à, nửa tiếng nữa tôi tới gặp cô.”
“ Ừ, lát gặp.”
Cúp điện thoại rồi, Thang Đại Hải hắng giọng nói: ” Như Ý, tôi có việc phải xử lý, lát nữa cậu tự bắt xe mà về nhé.”
“ ...” Lý Như Ý câm nín, ai vừa nói anh em là số một nhỉ
“ Tiểu Ngu, hẹn gặp lại.” Thang Đại Hải vẫy tay nói xong thì biến mất khỏi cửa quán mỳ rồi
Giang Ngu cười tủm tỉm hỏi Lý Như Ý: ” Giờ còn lại một mình cậu thôi, có muốn ở lại ăn mỳ không?”
“ Có.” Lý Như Ý trả lời kiên định, lòng nóng lên, quên luôn Thang Đại Hải:
Vương Thiều hít sâu mấy hơi mới gõ cửa phòng thư ký, cười hỏi: ” Thư ký Hoàng, chủ tịch Lật có ở đây không?”
“ Có ạ.” Hoàng Manh vội đứng lên đón: ” Giám đốc Vương, chủ tịch đợi chị ở văn phòng, bảo chị tới thì vào thẳng luôn.”
Vương Thiều là người phụ trách cho cả đoàn đội hơn mười người phục vụ cho Khổng Nhược Khuê, cho nên đeo chức danh giám đốc bộ phận
Ở Đông Chính có câu nói này, nếu người quản lý nào chưa mang danh giám đốc, tức là nghệ sĩ của anh chưa đủ nổi tiếng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hoàng Manh đi tới gõ cửa phòng báo: ” Ông chủ, giám đốc Vương tới rồi ạ.”
“ Vào đi.” Bên trong truyền ra giọng của Lật Côn:
Khi Vương Thiều đi vào thì Lật Côn đang ngồi sau laptop xem tin tức, vẫy vẫy tay: ” Giám đốc Vương, cô lại đây.”
Vương Thiều không hiểu ý, đi tới sau lưng ông ta: ” Chủ tịch đang xem gì thế ạ?”
“ Cô tự xem đi.” Lật Côn chỉ màn hình: ” Toàn là tin tức về Khổng Khuê, tôi đã thu thập chỉnh lý lại, cô có cảm tưởng gì không?”
“ Xin lỗi chủ tịch.” Vương Thiều khom người nói: ” Do tôi sơ suất trong công tác, tôi xin lỗi chủ tịch, xin lỗi công ty, đó chỉ là tin tức do báo chí bất lương tung ra, đợi sự kiện này lắng xuống, lời đồn thổi tự biến mất.”
Lật Côn ngả người vào lưng ghế, ngón tay ngõ lên tay vịn: ” Chỉ là tin đồn thôi à?”
“ Vâng ạ.” Vương Thiều khẳng định: