Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 326: Không có cửa đâu




Mặc dù Vương Thiều đưa ra câu trả lời mà Lật Côn muốn, nhưng trong lòng ông ta lại có chút lấn cấn, chủ yếu vì thái độ của Vương Thiều, trấn định hơn ông ta nghĩ rất nhiều
Nếu là Vương Thiều mà ông ta biết, kể cả chuyện này có hay không, nhất định cô sẽ rối rít xin lỗi mới đúng
Lật Côn trầm ngâm: ” Giám đốc Vương, cô tới công ty bao năm rồi?”
Vương Thiều đáp ngay: ” Tròn mười một năm rồi ạ.”
“ Ừm, khi đó Khổng Khuê chỉ là một nữ sinh cao trung, tôi đã đích thân tới gặp cô ấy, thuyết phục tới Đông Chính, cô ấy từ đó đã thể hiện thiên phú không ai bằng, tương lai sẽ vô cùng rực rỡ, cho nên giao cho cô, để cô chiếu cố thật tốt ..
Giờ mầm non thành cây đại thụ rồi, không thể không kể công của cô.” Lật Côn bất ngờ lại tán dương:
“ Chủ tịch, tôi chỉ làm việc trong phạm vi năng lực của mình thôi ạ, chủ yếu do công ty bồi đắp
Bất kể là tôi hay Khổng Khuê đều được lợi tự phát triển của công ty nên mới có ngày hôm nay.” Vương Thiều thái độ rất đúng mực, khiêm tốn:
“ Bởi thế mà tôi luôn tín nhiệm cô.” Lật Côn xoay ghế sang đối diện với Vương Thiều: ” Giờ tôi có thể tín nhiệm cô nữa không?”
“ Chủ tịch có thể tín nhiệm tôi.”
“ Được, vậy tôi lựa chọn tin cô, cô cho tôi biết quan hệ giữa chàng trai trẻ Trần Thuật đó với Khổng Khuê là gì
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ đang thực sự yêu nhau sao?”
“ Là bạn bè và đồng nghiệp, không yêu ạ.”
Lật Côn nhìn thẳng vào mắt Vương Thiều, cô không né tránh, hồi lâu ông ta bật cười: ” Không thì tốt.”
Hàn huyên thêm một lúc, chủ yếu bàn về cách xử lý scandal hiện giờ và công tác sắp tới của Khổng Nhược Khuê, hai người không nhắc lại chủ đề kia nữa, kỳ thực với kinh nghiệm vừa sức ảnh hưởng của Đông Chính, chỉ cần tinh thần nghệ sĩ không dao động, loại sự kiện này bọn họ thừa khả năng xử lý
Vương Thiều rời khỏi phòng chủ tịch, thầm thở phào, còn Lật Côn thì sắc mặt âm u, liên tục lẩm bẩm tên Trần Thuật
Thang Đại Hải rời quán mỳ Lão Gia, không chút chậm trễ, chạy một mạch tới phòng tranh của Tạ Vũ Khiết
Hoa Thành lại mưa, hình như thứ gì gắn với "hoa" đều dễ thay đổi, hoa tươi sớm nở tối tàn, hoặc là mỹ nhân kiều diễm như hoa cũng thế
Thậm chí thành phố lấy hoa làm tên cũng trở nên khó lường, nói trở mặt là trở mặt, chẳng cho người ta chút nhắc nhở nào
Mưa ở Hoa Thành luôn tới rất gấp, một phút trước đó còn nắng chang chang, vậy mà thoáng cái đã mưa như trút, càng hay có kỳ cảnh mặt trời vẫn treo cao mưa vẫn ào ào, người ta gọi là mưa mặt trời
Thang Đại Hải trên đường đi thì vẫn trời quang mây tạnh, tới ngoài phòng tranh thì sấm ầm ầm mưa trút xuống, căn cứ vào kinh nghiệm xem phim lâu năm của hắn thì cảnh tượng này đại biểu cho kẻ xấu sắp làm chuyện xấu, hoặc là tình lữ sắp chia tay, điều này khiến hắn có chút thấp thỏm
Nữ nhân này lại muốn bày chuyện gì đây
Ban công rộng rãi ở tầng hai, Tạ Vũ Khiết ngồi trên ghế mây cầm cốc trà ngắm trời mưa, đối diện có chiếc ghế trống, bên cạnh là bếp than nhỏ, cái ấm thủy tinh trong suốt trôi nổi cánh hoa hồng đỏ tươi, khiến cho sắc trà cũng trở nên mê người
“ Trà hoa hồng?” Ánh mắt của Tạ Vũ Khiết vẫn dừng trên cây nhỏ trong sân, cây được nước mưa tưới tắm càng thêm xanh mướt mát, nhỏ bé, vẫn đầy sức sống: ” Hay cà phê?”
“ Trà đi.” Thang Đại Hải ngồi xuống cái ghế chuẩn bị cho mình, tự rót trà: ” Hoa hồng có công năng hoạt huyết thông khí, điều hòa tạng phủ, dùng thường xuyên giúp da dẻ hồng hào, cho nên trà hoa hồng còn được gọi là trà dưỡng nhan
Mặc dù tôi chẳng cần dưỡng nhan, nhưng cải thiện công năng dạ dày vẫn tốt.”
Tạ Vũ Khiết quay người lại: ” Anh là người thế nào?”
“ Hả?” Thang Đại Hải ngẩn ra: ” Cô có ý gì?”
“ Anh thích gì, ghét gì
Anh thích nghe bài hát của ai, thích loại phim nào, thích ăn cái gì, tôi chẳng biết gì hết
Anh cũng chẳng biết gì về tôi, đúng không?”
“ Chuyện này ....” Thang Đại Hải do dự: ” Kỳ thực tôi không phải không biết gì về cô.”
“ Thang Đại Hải, anh có thể thành thật đối diện với nội tâm của mình không?”
“ Tôi có thể.”
Thang Đại Hải không thích làm người ta phải á khẩu, khi một người ngay cả nói với anh một câu cũng không muốn, vậy chứng tỏ là anh quá thất bại
Ở phương diện này Trần Thuật làm rất tốt, y có thể khiến người ta mỗi ngày muốn tuyệt giao 300 lần, tới chết không qua lại
Hắn không như thế: ” Cô hẹn tôi là vì chuyện đính hôn sao?”
“ Còn ba ngày nữa thôi, hai người không hiểu nhau sẽ ở cùng một chỗ, khả năng là cả đời, anh có thấy thế là thích hợp không?” Tạ Vũ Khiết giọng như xa xôi từ chân trời truyền lại, mang theo hoang mang về tương lai:
“ Vậy cô hỏi tôi đi.” Thang Đại Hải nhìn gương mặt u buồn đó, ngồi thẳng lên:
“ Hỏi gì?”
“ Cô hỏi tôi thích trà gì, tôi thích trà Phổ Nhị, phải là trà trên 10 năm
Cô hỏi tôi thích món gì, tôi thích nhất món ăn tỉnh ta, tinh tế đẹp đẽ
Ngẫu nhiên cũng cùng đám Trần Thuật, Như Ý thay đổi khẩu vị, ăn món Xuyên cay xé lưỡi
Tôi thích phim bom tấn của Hollywood, soái ca và mỹ nữ, căng thẳng kích thích
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tôi ghét nhất những thứ phim nghệ thuật vừa thối vừa dài không ra cái rắm gì, một cái đám ngu xuẩn ăn nói chả sõi, vậy mà lên phim định dạy dỗ lý lẽ cho người ta ...
Ca sĩ tôi thích nhất là Lưu Đức Hoa, tôi thích beyond ...”
“ Thang Đại Hải ...” Tạ Vũ Khiết lên tiếng cắt đứt phần "tự chào hàng" của hắn:
“ Không phải cô muốn hiểu tôi sao, hôm nay tôi ngồi đây, cô tìm hiểu thoải mái.”
“ Thôi, anh đi đi.” Tạ Vũ Khiết có vẻ sa sút tinh thần, yếu ớt nói, cô thấy mình thật ngốc, vì sao nói chuyện đó với hắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Hắn chẳng hiểu gì cả
Thang Đại Hải đột nhiên cảm giác mình già đi ba mươi tuổi vậy, gian nan đứng dậy: ” Cô muốn hủy hôn ước chứ gì
Sao không nói thẳng ra đi.”
“ Đúng.” Tạ Vũ Khiết ngước mắt lên:
“ Không có cửa đâu.” Thang Đại Hải đi luôn:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.