Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 333: Giải thích (2)




Phòng hút thuốc
Vì tim vợ không được tốt, cho nên hai mươi năm trước Thang Nghênh Thành đã cai thuốc lá, hôm nay lòng phiền muộn bảo Tạ Dân đang im lìm hút thuốc bên cạnh: ” Cho tôi một điếu.”
“ Nếu để chị Lý biết, e là mắng tôi đấy.” Lý Dân đẩy bao thuốc và bật lửa tới, gạt tàn đã đầy một nửa rồi, toàn là do ông hút:
“ Lão Tạ, tôi có lỗi với anh.” Thang Nghênh Thành tay run run châm điếu thuốc, tới giờ vẫn chưa thể hoàn toàn trấn định được, khó khăn lắm mới mở lời được: ” Khi trước tôi không nên đưa ra yêu cầu này, thằng khốn kiếp đó không xứng với cô bé tốt như Vũ Khiết.”
“ Lão Thang, nói thế cũng hơi nặng lời rồi.” Tạ Dân dập thuốc: ” Anh nghĩ tôi đồng ý gả con gái cho Đại Hải vì giao tình mấy chục năm của chúng ta sao
Dù giao tình tốt tới mấy, Tạ Dân này chỉ có một bảo bối đó thôi, Đại Hải mà là đứa vứt đi thì tôi cũng không đẩy con bé vào hố lửa đâu.”
Thang Nghênh Thành ngạc nhiên, cảm giác câu này hơi kỳ quái, lúc này mọi người phải cùng chửi cái thằng "tra nam" kia chứ, sao lại có ý giải vây cho nó
“ Tục ngữ có câu, ba tuổi thấy được về già, tôi nhìn Đại Hải lớn lên từ nhỏ, chẳng lẽ không biết tính nó à?”
“ Nhưng ...”
“ Không sao, người trẻ tuổi va vấp nhiều một chút mới tốt.” Tạ Dân xua tay: ” Ai còn trẻ mà không làm vài chuyện hoang đường chứ, Vũ Khiết cũng vậy, hi vọng qua chuyện này chúng nó có thể trưởng thành ...”
Thang Nghênh Thành càng nghe càng áy náy, đồng thời cũng thở phào, còn một tia hi vọng
“ Toàn là cô gái tốt, chỉ có anh là thứ rác rưởi cặn bã.” Lý Như Ý rốt cuộc cũng nói ra rồi, bao năm qua cực kỳ chướng mắt với hành vi thay bạn gái như thay áo của Thang Đại Hải, trước kia không thấy đã đành, hôm nay nhìn cả hai cô gái bị tổn thương, hắn không khách khí nữa:
“ Đúng thế.” Thang Đại Hải cúi gằm mặt: ” Tất cả lỗi lầm đều là của một mình tôi.”
Trần Thuật nhìn quanh, thấy bóng nhân viên thập thò, đây không phải là chỗ để nói chuyện, kéo tay Thang Đại Hải: ” Chúng ta vào trong nói chuyện.”
Thang Đại Hải cả kinh: ” Không phải cậu định đánh tôi chứ
Cho dù Vũ Khiết là chị em tốt của Khổng Khuê thì tôi cũng là anh em tốt của cậu cơ mà.”
Trần Thuật không nói không rằng kéo Thang Đại Hải vào phòng tiếp khách, Lý Như Ý theo sau đóng cửa lại
Đẩy Thang Đại Hải ngã xuống ghế sô pha, Trần Thuật đứng sóng vai với Lý Như Ý nhìn xuống: ” Thang Đại Hải, anh có nghiêm túc không?”
“ Cái gì mà nghiêm túc?”
Lý Như Ý bực mình: ” Là lần này anh có nghiêm túc với Vũ Khiết không?”
Thang Đại Hải ngồi đậy, trầm ngâm không đáp
“ Nếu anh coi Vũ Khiết giống như Cách Cách, Mỹ Mỹ gì đó thì coi như chúng tôi không nói gì cả
Dù sao anh chẳng mấy chốc mà chia tay thôi, anh thích làm gì thì làm, cuộc trò chuyện hôm nay kết thúc.” Hai mắt Trần Thuật phun lửa, mặt đầy giận dữ:
Thang Đại Hải ngẩng đầu: ” Nếu khác thì sao?”
“ Nếu vậy thì đi gặp cô ấy giải thích, quỳ xuống xin lỗi đi.”
“ Giải thích thế nào?”
Lý Như Ý lạnh nhạt: ” Nói ra chân tướng, sự thực luôn tốt nhất.”
Thang Đại Hải lần nữa im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Sao
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Anh không có dũng khí à
Anh thà làm tổn thương người khác chứ không muốn đối diện hay sao?” Trần Thuật giọng thêm ác liệt: ” Nếu không có dũng khí thì tiếp tục làm thằng hèn đi, yên tâm, tôi và Như Ý không vạch trần anh đâu
Nhưng anh đừng trêu chọc vào Vũ Khiết nữa, đó là cô gái tốt, với điều kiện của cô ấy, còn thiếu người theo đuổi sao, coi như anh nể mặt tôi và Khổng Khuê đi.”
Lý Như Ý tán đồng: ” Hủy hôn đi, tránh xa cô ấy ra, vì anh không xứng.”
Thang Đại Hải thở phì phó như trâu, đứng bật dậy rống lên: ” Tưởng tôi không dám à?”
“ Anh có mà dám.” Trần Thuật cười khẩy:
“ Giỏi thì đi bây giờ xem.” Lý Như Ý khinh bỉ:
Thang Đại Hải đối diện với hai người anh em khí thế đi xuống ngay lập tức: ” Không phải tôi không dám, các cậu thấy rồi, cô ấy giận như vậy, chỉ sợ không muốn gặp tôi, tôi phải làm gì mới không bị đuổi ra khỏi phòng.”
Trần Thuật nghĩ một chút rồi nói: ” Vào đó, câu đầu tiên nói, ai đuổi tôi ra là con chó.”
Đến Lý Như Ý cùng chung trận tuyến cũng phải nhìn sang Trần Thuật với ánh mắt kỳ thị, thế mà cũng nghĩ ra được
Khi Khổng Nhược Khuê chạy lên sân thượng thì Tạ Vũ Khiết đang chống lan can nhìn Châu Giang đằng xa, giữa hai ngón tay còn kẹp một điếu thuốc lá cháy dở
Lặng lẽ đứng sau bóng hình đang run run theo từng cơn gió lạnh đó, Khổng Nhược Khuê đang không biết phải an ủi ra sao thì Tạ Vũ Khiết đã chủ động lên tiếng: ” Cô biết không
Tôi chẳng bất ngờ chút nào cả.”
Khổng Nhược Khuê cười gượng gạo: ” Biết đâu có ẩn tỉnh gì thì sao?”
“ Ẩn tình gì chứ
Anh ta thay nữ nhân như thay áo thì chuyện như thế hợp lý thôi, không có ai dẫn con tới nhận cha đã là phải cám ơn trời đất rồi, tôi hi vọng gì nữa.” Giọng Tạ Vũ Khiết khinh miệt tột độ:
“ Vũ Khiết, nếu thực sự không thích thì đừng miễn cưỡng bản thân ..
Hay là để tôi đi nói chuyện với chú dì.” Khổng Nhược Khuê thấy chấm dứt được rồi, không nhất thiết tự chuốc thêm đau khổ nữa:
“ Không cần đâu, do tôi ôm hi vọng xa vời, tôi tưởng mình đã nhìn thấu hết, nhưng tới lượt mình thì vẫn phạm phải sai lầm chung của mọi nữ nhân.” Tạ Vũ Khiết rít một hơi thuốc thật dài, cố không ho: ” Tôi sẽ về Pháp, có một triển lãm mời tôi tham gia, tôi thuận tiện nghỉ ngơi một thời gian.”
“ Vậy cũng tốt, thay đổi không khí, ở một mình có lẽ cô biết mình muốn gì.” Khổng Nhược Khuê thở dài, có lẽ đây là cách tốt nhất hiện giờ:
Tạ Vũ Khiết quay lại: ” Bởi thế cô đi Italia một chuyến, sau đó trở về liền quyết định nhận lời bày tỏ của Trần Thuật à?”
Nghe giọng điệu này, xem ra vì Thang Đại Hải mà Tạ Vũ Khiết nghi ngờ cả nhân phẩm của Trần Thuật rồi, Khổng Nhược Khuê lắc đầu: ” Không, nếu anh ấy không thổ lộ với tôi, tôi cũng sẽ thổ lộ với anh ấy.”
“ Tiểu Khuê, cô phải bình tĩnh.” Tạ Vũ Khiết chân thành nói: ” Cô không ở tình cảnh bị ép buộc như tôi, chuyện cô với Trần Thuật, nên nghĩ kỹ đi, tôi cũng không biết mấy về Trần Thuật, nên tôi không đánh giá, chỉ bảo cô cẩn thận thôi
Xảy ra chuyện gì, cô chẳng có đường lui như tôi đâu.”
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.