Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 334: Em đồng ý.




“ Cô biết không
Tôi nhìn thấy chiếc áo sơ mi, liền nghĩ nếu mặc trên người anh ấy sẽ rất đẹp
Tôi nhìn thấy đôi giày da, nghĩ sẽ hợp với bộ vest của anh ấy
Tôi nhìn thấy khăn quàng, liền muốn mua làm quà sinh nhất cho anh ấy
Thấy phong cảnh đẹp muốn anh ấy ở bên chụp ảnh cho tôi, ăn món ngon liền nghĩ lần sau nhất định dẫn anh ấy đi thử ....”
“ Mỗi thứ tôi thấy đều liên tưởng tới anh ấy, khi đó tôi liền hiểu ra, cuộc đời tôi không thiếu anh ấy nữa ...” Khổng Nhược Khuê mặt đầy hạnh phúc:
“ Khổng Nhược Khuê, tôi tuyệt giao với cô.” Tạ Vũ Khiết rất tức giận, không phải cô đến an ủi tôi à
Bạn cô gặp chuyện như thế vào lễ đính hôn, vậy mà cô lại khoe chuyện tình cảm ngọt ngào của mình, cô còn coi tôi là bạn không
“ Á, xin lỗi.” Khổng Nhược Khuê nhận ra mình phạm phải sai lầm vô cùng nghiêm trọng, vội sửa chữa: ” Tôi không cô ý đâu, chỉ là vô tình nghĩ tới liền không kìm được ..
Hay là để tôi đưa cô đi ăn những món ngon.”
“ Không đi, dù sao cô ăn cái gì cũng nghĩ tới anh ta, tôi không làm bóng đèn.“
Khụ khụ
Nghe thấy tiếng ho ở đằng sau, Khổng Nhược Khuê quay lại thấy Thang Đại Hải đi tới, hơi ngần ngừ một chút rồi gật đầu với hắn rồi lui ra, để lại sân thượng bao la cho đôi "tân nhân"
Thang Đại Hải đi tới phía sau lưng Tạ Vũ Khiết, nhìn váy lễ phục trắng muốt bay lất phất trong gió, nhất thời cảm giác tội lỗi tăng thêm bội phần
Khói thuốc vào phổi, Tạ Vũ Khiết ho, ho tới chảy nước mắt, cô dập thuốc ném vào thùng rác bên cạnh, nhưng mà vẫn không quay đầu lại
“ Tôi vẫn là một xử nam.” Thang Đại Hải như mắc xương trong họng, mãi mới thốt ra một câu chấn động:
Tạ Vũ Khiết sững người, khi một nam nhân nói câu đó, bảo nữ nhân phải tiếp lời thế nào, hơn nữa một tên nam nhân phong lưu thành thói Thang Đại Hải nói ra câu đó không phải quá kinh khủng, quá bất ngờ, quá hoang đường à
Cô không biết phải hình dung tâm tình của mình lúc này thế nào, tiếp tục phẫn nộ hay là cười lớn
Đùa tôi chắc
Im lặng
Đó là phương thức ứng phó tốt nhất
Thang Đại Hải đã tung chiêu sát thủ ra rồi mà vẫn không được một lời của Tạ Vũ Khiết, không biết câu mở màn của mình có quá phóng túng, không phù hợp với cô gái tính cách nghệ thuật như thế không
Nhưng mà câu " đuổi tôi ra là con chó " của Trần Thuật lại không thể dùng, đi xin lỗi chứ có phải là đi gây sự đâu, nói câu đó xong có khi bị vài cái tát
Dù Thang Đại Hải thấy mình đáng ăn tát lắm, nhưng mà hắn không muốn tự chuốc lấy
Lấm lét nhìn Tạ Vũ Khiết, thấy cô không có ý định bỏ đi, Thang Đại Hải thở phào phần nào, sợ lời mình nói chưa đủ gây chú ý, tăng thêm liều lượng: ” Cô không tin à, nếu không tin tôi có thể đi bệnh viện kiểm tra.”
“ Nam nhân cũng kiểm tra được sao?” Tạ Vũ Khiết hoang mang hỏi, cô không hiểu loại chuyện này lắm, hơn nữa ..
còn có chút tò mò:
“ Tôi cũng không biết.”
Thấy Tạ Vũ Khiết chịu nói chuyện với mình rồi, Thang Đại Hải thở phào, vậy là đột phá thành công rồi: ” Xin lỗi.”
“ Không cần, anh có lỗi với những cô bạn gái khóc lóc muốn anh cưới cô ấy kìa.” Tạ Vũ Khiết cố tình nhấn mạnh chữ những, rốt cuộc cô vẫn để bụng chuyện này, có ai không để ý cơ chứ, huống hồ nó còn không phải là quá khứ:
“ Tôi có lỗi với họ, càng có lỗi với cô.”
Tạ Vũ Khiết càng giận, vậy là anh áy náy với họ à, vậy sau này anh có muốn đi bù đắp cho họ không
Lại im lặng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Tôi biết, tôi là thứ cặn bã.” Thang Đại Hải cắn răng nói:
“ Biết là tốt.” Tạ Vũ Khiết cười lạnh:
“ Nhưng tôi là cặn bã có tình nghĩa ...”
Tạ Vũ Khiết muốn điên rồi, cặn bã còn chia ra loại vô tình vô nghĩa và có tình có nghĩa nữa cơ à
- Để tôi kể cho cô một câu chuyện
“ Tôi không muốn nghe.” Tạ Vũ Khiết thấy rất vô vị, mình giận cái gì, mình tranh cái gì, vốn mình đã chẳng hi vọng gì, vì sao lại sinh lòng tham, vì sao còn phải buồn phiền:
Buông tay không phải là giải thoát à, xoay người, chuẩn bị đi
Thang Đại Hải giữ cánh tay Tạ Vũ Khiết: ” Cô phải nghe câu chuyện này.”
Tạ Vũ Khiết tức giận xoay người tát Thang Đại Hải chát một cái, tát xong có chút hối hận, vì ánh mắt đó sao bi thương, yếu ớt, tuyệt vọng ..
Lại còn mang chút cầu khẩn
Xưa nay chỉ thấy hắn ngông nghênh khinh đời, chưa thấy hắn sa sút như vậy
“ Nói đi.” Tạ Vũ Khiết vẫn giữ tư thế chuẩn bị rời đi, chỉ cần một câu không hợp là đi luôn:
“ Có chàng trai và cô gái yêu nhau thời đại học.”
“ Chẳng có gì mới mẻ.”
Thang Đại Hải cười buồn bã: ” Chàng trai rất lười, mỗi ngày có tiết học buổi sáng đều không ăn sáng, lâu dần liền mắc bệnh dạ dạ dày
Có một lần vì đau dạ dày vào viện, cô gái chăm sóc chàng trai, về sau mỗi ngày đều giúp chàng trai mua đồ ăn sáng.”
“Nếu hai lớp học cùng nhau, cô gái mang bữa sáng tới lớp học, còn không cô tới đưa bữa sáng cho chàng trai trước rồi mới đi học
Nếu chàng trai hôm đó lười tới mức không đi học, cô ấy đành đưa bữa sáng cho người khác hoặc làm bữa trưa của mình.”
“Nhưng bất kể là mùa hè nóng bức hay mùa đông rét buốt, bữa sáng cô gái mang tới luôn nóng hổi
Vì bác sĩ dặn, chàng trai không được ăn đồ lạnh.”
Người Tạ Vũ Khiết mềm dần, cô thích nghe câu chuyện như vậy
“ Chàng trai nhiều hơn cô gái một tuổi, nhưng cô gái luôn chăm sóc chàng trai
Cô gái tới từ Tứ Xuyên, thích ăn cay, vì bệnh của chàng trai, mỗi ngày cùng hắn ăn món thanh đạm
Thậm chí còn học món ăn để bồi dưỡng sức khỏe cho chàng trai.”
“Chàng trai thích chơi game, cô gái ở bên cạnh, mang theo tai nghe tự học tiếng Anh
Chàng trai đi uống rượu với bạn, cô ấy ở bên lén đổi rượu thành nước lã.”
Thang Đại Hải mỉm cười nhưng nước mắt chay dài, chìm vào hồi ức hạnh phúc tan nát cõi lòng: ” Bọn họ yêu nhau từ năm đầu tới năm thứ tư, rồi từ năm thứ tư tới khi ra trường
Cô gái muốn ở lại trường thi nghiên cứu sinh, chàng trai quyết định làm việc ở Thượng Hải bầu bạn bên cạnh.”
“ Bọn họ muốn cùng nhau phấn đấu, cùng nhau gìn giữ tình yêu của mình, cùng lập nên gia đình riêng
Cô gái thi đỗ nghiên cứu sinh, công tác của chàng trai cũng khởi sắc
Chàng trai chuẩn bị đưa cô gái về nhà, hi vọng cha mẹ mình sẽ thích cô ấy, chúc phúc cho bọn họ
Chàng trai muốn ở bên cô gái cả đời, nếu cô ấy đồng ý.”
“ Sắp tới ngày chàng trai định dẫn cô gái về nhà thì hay tin mẹ cô gái bị trẹo lưng, cô gái chuẩn bị về nhà thăm mẹ
Chàng trai khi đó bận bịu, trong tay có hạng mục chưa hoàn thành, không cách nào đi cùng, đưa cô gái tới bên xe
Cô gái cười nói, em sẽ mau chóng trở về, sau đó theo anh trở về nhà, chàng trai vô cùng sung sướng, ôm cô gái xoay tròn ở bến xe.”
“ Cô gái trở về nhà, chàng trai mỗi ngày đều nhớ tới cô gái, vừa làm việc vừa lẽn đi mua nhẫn, tìm bạn bè, lập kế hoạch chuẩn bị cho cô gái một niềm vui bất ngờ
Chàng trai đợi cô gái về, đợi cô ấy thẹn thùng vui sướng nói em đồng ý
Cuối cùng chàng trai nhận được tin cô gái sẽ mua vé vào ngày mai ..
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Chàng trai lập tức gọi điện cho bạn bè, muốn họ nhất định phải tới giúp minh thực hiện màn cầu hôn hoành tràng nhất...”
Tạ Vũ Khiết càng nghe lòng càng trầm xuống, cô đã có dự cảm đây là câu chuyện buồn
“ Nhưng chiều hôm đó ..
Chiều ngày hôm đó ...” Lời Thang Đại Hải nghẹn trong cổ họng, mãi mới nói ra được: ” Chiều hôm đó ..
2 giờ 36 phút , chàng trai nhận được tin nhắn của cô gái, tin nhắn chỉ có ba chữ em đồng ý.”
Nó tới đó tay hắn lỏng đi tuột khỏi tay Tạ Vũ Khiết, thân hình cao lớn khuỵu xuống, gục đầu xuống đất khóc nức nở
Tiếng khóc đó bi thương tột độ
Tạ Vũ Khiết cũng rưng rưng nước mắt, cô quay sang, ôm Thang Đại Hải vào lòng, để cho hắn vùi đầu vào ngực cô khóc như một đứa trẻ
Cô không biết phải nói gì, cũng không an ủi, cô biết Thang Đại Hải lúc này chỉ cần một vòng tay ấm áp
“ Cô ấy nói em đồng ý ...” Thang Đại Hải cứ lẩm bẩm câu nói đó, đó là lời thề, là cả đời bầu bạn, là lúc chàng trai quỳ một chân, cô gái hai má đỏ au hạnh phúc:
Chứ không phải là một tin nhắn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Chàng trai gọi điện cho cô gái, nhưng không có ai bắt máy, mãi mãi không có ai bắt máy
Ngày 12 tháng 5 năm 2008, 2 giờ 31 phút, quê cô gái xảy ra một trận động đất lớn, cô ấy ngồi trên xe bus tới ga tàu, chiếc xe bị núi sụp xuống chôn vùi ...
Cô ấy chỉ kịp gửi ba chữ cuối cùng đó ...”
Thang Đại Hải khóc tới muốn ngất đi, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, làm chiếc váy trắng của Tạ Vũ Khiết ướt sũng dính nhớp nháp
Cô không thấy kinh tởm, mỗi giọt nước mắt chảy xuống như đều đốt cháy người cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.