Khổng Nhược Khuê rời khỏi sân thượng, cô xem đồng hồ, còn 2 tiếng 34 phút nữa cô phải tham gia một hoạt động, trừ đi thời gian ở trên đường đi, cô chỉ còn gần nửa tiếng nữa thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thế cô gọi điện cho Trần Thuật, xác định y ở phòng khách nhỏ của khách sạn, liền đi tới đó
Trần Thuật nói không sai, bệnh viện đúng là nơi tốt nhất để hẹn hò, sau khi y xuất viện, hai người muốn gặp nhau đều phải tranh thủ từng giây từng phút
Vừa thấy Khổng Nhược Khuê đi vào, Trần Thuật hỏi ngay: ” Vũ Khiết không sao chứ?”
“ Phải xem biểu hiện của Đại Hải.” Khổng Nhược Khuê gật đầu với Lý Như Ý, ngồi xuống bên cạnh Trần Thuật: ” Vũ Khiết nói muốn về Pháp, có một triển lãm tranh mời cô ấy, cô ấy tranh thủ nghỉ ngơi một thời gian.”
“ Về Pháp à?” Mặt Trần Thuật liền giãn ra: ” Cô ấy không đi được đâu.”
“ Anh có lòng tin với Đại Hải thế sao?”
“ Anh có lòng tin vào bản thân.”
“ Liên quan gì tới anh.”
“ Bạn mà anh chơi đều nhân phẩm không kém
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Như Ý, anh thấy đúng không?”
“ Hai người nói chuyện đi, tôi đi đây.” Lý Như Ý đột ngột đứng dậy:
“ Đi đâu?”
“ Không biết.” Lý Như Ý nhìn Trần Thuật với Khổng Nhược Khuê gần như dính vào nhau: ” Nhưng tôi biết, tôi nên đi rồi.”
Nói xong đi luôn
Khổng Nhược Khuê hơi đỏ mặt, biết Lý Như Ý không muốn quấy rầy họ nên chủ động rời đi
Trần Thuật chẳng áy náy gì, chuyện này giống thời họ học đại học, lão đại trong phòng có cái áo khoác Burberry rất cá tính phong cách, bất kể là ai hẹn hò với bạn gái cũng mượn
Về sau một lần mấy anh em trong phòng cùng đưa bạn gái đi leo núi, lão đại mặc cái áo đó, bị bạn gái lão tứ hỏi, áo này không phải của lão tứ à, lão đại chỉ đành gật đầu
Anh em với nhau mà, chuyện như thế là rất bình thường
Trần Thuật kéo sát Khổng Nhược Khuê vào lòng, cúi đầu ngửi mùi thơm trên tóc cô: ” Đợi Như Ý tìm được bạn gái, chúng ta cũng sáng tạo không gian cho họ là được.”
“ Ừ.” Khổng Nhược Khuê liền không áy náy nữa: ” Như Ý và Giang Ngu thế nào rồi?”
“ Em cũng nhìn ra à?”
“ Như Ý có bao giờ chăm chú nhìn một cô gái khác không
Chỉ có khi ở bên Giang Ngu mới nói nhiều hơn ..
Có lần em nghĩ anh ấy bị câm.” Khổng Nhược Khuê tự làm mình phì cười:
Trần Thuật cùng cười theo: ” Anh nghĩ không đơn giản, Đại Hải và Vũ Khiết còn có cơ hội hơn.”
“ Thế sao, em cảm giác Vũ Khiết sắp buông tay rồi, có chuyện gì mà em không biết không, mau kể đi.”
Mặc dù bán đứng anh em là không đúng, nhưng phụ lòng giai nhân là phạm tội
Huống hồ với một cái tên đem chuyện mình thất tình lên tiết mục kể cho trăm vạn người nghe, Trần Thuật chẳng có chút cắn rứt lương tâm nào
“ Anh đã kể chuyện ba người bọn anh gặp nhau như thế nào rồi đúng không?”
Khổng Nhược Khuê gật đầu: ” Anh kể hôm đó anh đi dạo bên sông tìm cảm hứng sáng tác, nhìn thấy có một chiếc xe từ từ đi xuống sông, vì thế anh chạy tới, Như Ý cũng từ phía khác nhảy xuống sông.”
“ Đúng vậy, khi đó anh và Lăng Thần đang ...” Trần Thuật lỡ mồm nói ra, chột dạ nhìn Khổng Nhược Khuê không có gì khác lạ đang ngước mắt đợi y kể tiếp cậu chuyện mới yên tâm: ” ...
Anh nhìn thấy một chiếc xe lao thẳng xuống sông Hoàng Phổ, anh hô cứu mạng rồi chạy tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lúc đó đêm khuya, lại còn là chính giữa mùa đông, xung quanh không có ai cả, thế nên anh đành cởi áo khoác lao xuống.”
“ Nước lạnh thấu xương, anh vừa nhảy xuống đã tưởng chừng không thở nổi nữa, toàn thân đông cứng, lúc đó hối hận vô cùng, chẳng may bị chuột rút thì coi như xong rồi.”
“ Có điều đã nhảy xuống rồi thì phải cứu người, vì thế anh men theo đèn xe, lặn xuống muốn mở cửa, nhưng mở không được
Đúng lúc đó nghe ùm một cái, anh còn tưởng Lăng Thần nhảy theo, anh sợ chết khiếp, cô ấy không biết bơi, lạnh như thế, anh còn không chịu được, làm sao cô ấy chịu được.”
Khổng Nhược Khuê nhéo Trần Thuật một cái: ” Kể vào chi tiết chính, rườm rà làm cái gì?”
Trần Thuật cười ngượng ngùng: ” Kết quả anh thấy một người vác tảng đá bơi tới, sau đó đập cửa kính, anh liền tới giúp, khó khăn lắm mới đập cửa kính vỡ ra, sau đó kéo chủ xe đã hôn mê lên ...”
“ Hai người bọn anh vừa lạnh vừa mệt, phải hợp lực mới kéo được người lên bãi sông, sau đó cả người thoát lực gục xuống đó không động đậy được nữa ..
May mà Lăng Thần đã nhanh trí gọi cảnh sát, họ đưa cả ba bọn anh vào bệnh viện.”
Khổng Nhược Khuê khép hờ đôi mắt đẹp, như con mèo lười nhác cuộn mình trong lòng Trần Thuật
Cô rất không thích Trần Thuật cứ hay vô tình nhắc tới tên Lăng Thần, nhưng đành phải chấp nhận đó là quá khứ không thể xóa nhòa, một phần trong tim anh sẽ luôn có hình bóng Lăng Thần
Cũng may, bọn họ không có cơ hội quay lại với nhau nữa
“ Thang Đại Hải lúc đó uống rượu tới thần chí không tỉnh táo nữa, cho nên mới lái xe xuống sông
Lúc đầu anh nghĩ, người nhảy xuống sông là nữ cơ, hôm sau gặp mặt mới biết là nam ...
Khi đó Như Ý đi hát ở quán bar, để tóc dài quá vai, lại xinh đẹp, dễ khiến người ta hiểu lầm.”
“ Lái xe khi say quá nguy hiểm.” Khổng Nhược Khuê khẽ nói:
“ Từ đó bọn anh quen nhau, còn Thang Đại Hải vì chết hụt nên cũng nghĩ thoáng hơn, sau đó quan hệ càng ngày càng thân thiết bọn anh mới biết anh ấy trải qua chuyện gì.” Trần Thuật kể tới đó giọng cũng đôi phần đi xuống:
“ Chuyện tình cảm à?”
“ Tình cảm, cũng là sinh tử ...” Trần Thuật bất giác ôm Khổng Nhược Khuê chặt hơn, đem quá khứ bi thương của Thang Đại Hải kể lại: ” Anh ấy chuẩn bị một màn cầu hôn thật lãng mạn, nhưng đợi mãi không thấy bạn gái xuống tàu, chỉ có được tin nhắn ba chữ em đồng ý ..
Sau đó không lâu anh ấy biết chân tướng, đó là trận động đất rung chuyển Tứ Xuyên vào năm 2008.”
“ Anh ấy bỏ việc, tham gia công tác cứu nạn, cuối cùng tìm được chiếc xe bus bị vùi ở dưới núi đá
Xe bus bị đè tới biến dạng, không ai còn sống, anh ấy chỉ biết ôm thi thể bạn gái mà khóc, khóc mãi, trong tay bạn gái anh ấy vẫn cầm di động, di động còn nguyên vẹn, hiển thị vô số cuộc gọi của anh ấy ...”