Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 336: Từ khi em đi, mỗi cô gái anh yêu đều giống em (2)




Suốt cả câu chuyện dài, Khổng Nhược Khuê không nói lời nào, khi nghe tới kết cục bi thảm, giọng nghẹn ngào: ” Đại Hải và cô gái đó thật đáng thương.”
“ Đúng thế.” Trần Thuật là biên kịch cũng không tưởng tượng được nỗi đau đó lớn cỡ nào, y chỉ kể lại thôi cũng đã xót xa vô ngần: ” Đại Hải ở Tứ Xuyên lo tang lễ cho bạn gái xong, mang cái di động về, anh ấy tránh mặt tất cả bạn bè, càng không muốn về Hoa Thành, suốt ngày uống rượu tới say khướt ..
Sau này anh ấy kể lại, hôm đó anh ấy nhìn thấy bạn gái ở phía trước vẫy tay với mình, cho nên cứ thế đi xuống sông ...”
Khổng Nhược Khuê ôm miệng ngăn tiếng khóc
“ Trải qua chuyện đó, cha mẹ anh ấy sợ lắm, nghĩ anh ấy muốn tự sát, nên cùng tới Thượng Hải bắt anh ấy về Hoa Thành sống cùng bọn họ
Kỳ thực Đại Hải không phải muốn tự sát, nhưng anh ấy cũng không muốn sống, anh ấy nhốt mình ở trong phòng, không chịu ra ngoài, cứ như thế liền cả năm.”
“Vừa vặn sau này anh tốt nghiệp rồi tới Hoa Thành làm việc ..
Cha mẹ anh ấy không ngừng gọi điện cho anh, vì chỉ anh tới mới kéo được anh ấy ra khỏi phòng.”
“ Thế nhưng anh cũng chỉ có thể đưa anh ấy đi dạo ăn uống, không thể làm anh ấy khôi phục được
Cha mẹ anh ấy càng nóng ruột, giới thiệu cho anh ấy rất nhiều cô gái ..
Đợi tới khi Như Ý cũng ký hợp đồng với Nhạc Hải tới Hoa Thành làm việc, sau đó tới Thang gia thăm anh ấy, cha mẹ anh ấy lần đầu gặp Như Ý đã khiếp sợ ...”
Khổng Nhược Khuê đang thương cảm mà cũng phì cười, có thể tưởng tượng ra được cha mẹ Thang Đại Hải sợ cái gì
Trần Thuật vuốt gò má láng mịn của cô: ” Em đoán đúng rồi đấy, hai bác ấy sợ Đại Hải bị gay, Đại Hải một lần hẹn bọn anh đi uống rượu, hết sức tức giận nói, cha mẹ anh ấy hỏi anh ấy có phải thích nam không, nếu đúng cứ nói, bọn họ chấp nhận mọi lựa chọn của anh ấy, chỉ cần anh ấy vui là được.”
“ Không ngờ cha mẹ anh ấy cũng bắt kịp thời đại ghê.” Khổng Nhược Khuê thấy cha mẹ Thang Đại Hải ép hôn, còn nghĩ họ cổ hủ :
“ Bác Lý bị bệnh tim, Đại Hải không dám để mẹ anh ấy suốt ngày lo lắng, vì thế mới bắt đầu tiếp xúc với các cô gái, liên tục thay đổi bạn gái.”
“ Em hiểu rồi, anh ấy không thích những cô gái đó, chỉ không muốn làm mẹ mình lo.”
Trần Thuật buông một tiếng thở dài: ” Không chỉ thế, anh và Như Ý còn phát hiện một vấn đề.”
“ Vấn đề gì?”
“ Dù anh ấy đổi bao nhiêu bạn gái đi chăng nữa, bọn họ đều rất giống mối tình đầu của anh ấy ...”
Khổng Nhược Khuê lặng đi mất một lúc mới lẩm bẩm một bài hát: ” Từ khi em đi rồi, mỗi một người anh yêu đều giống em …
Đại Hải thật là nam nhân tốt chung tình.”
Đỉnh đầu mây trôi, bên người gió mát, cúi đầu nhìn thấy nửa phong cảnh thành phố
Thang Đại Hải khóc tới chết đi sống lại, tới khi không còn sức lực mà khóc nữa mới yên tĩnh lại, xấu hổ vì khóc trong lòng cô gái, vì thế đứng dậy đi ra lan can
Tạ Vũ Khiết đứng bên cạnh, châm điếu thuốc nữa, ánh lửa chớp sáng chớp tối, trên mặt cô không mang theo chút cảm xúc nào
Ít nhất cô không bỏ đi, với Thang Đại Hải mà nói, đây là kết quả tốt nhất rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tạ Vũ Khiết cảm xúc lẫn lộn, cô không thể nói là đồng cảm với Thang Đại Hải, nỗi đau đó trừ khi chính mình trải qua, ai có thể hiểu được
Nhưng cô cảm nhận được đau khổ của Thang Đại Hải
Cô hiểu ra, Thang Đại Hải yêu cô gái kia sâu đậm thế nào, cô cũng hiểu, tất cả những cô gái khác chẳng qua chỉ là vật thay thế mà thôi
Có lẽ cô cũng vậy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Cô ấy tên là Nhạc Tĩnh phải không?” Tạ Vũ Khiết hít một hơi khó thuốc bất ngờ hỏi:
“ Cô biết cô ấy?” Thang Đại Hải bàng hoàng, hắn chưa bao giờ nhắc tới tên bạn gái mình, luôn dùng "cô gái" thay thế, sao Tạ Vũ Khiết lại biết:
“ Lần anh uống say ở quán Lão Gia, tôi đưa anh về, anh cứ gọi tên cô ấy.” Tạ Vũ Khiết giọng bình tĩnh, không nghe ra thái độ của cô về chuyện này:
Thang Đại Hải cẩn thận nhìn sắc mặt Tạ Vũ Khiết, một cô gái đưa chàng trai say rượu về nhà, kết quả là chàng trai lại gọi tên một cô gái khác, đúng là cầm thú: ” Xin lỗi.”
“ Yêu không phải sai.” Tạ Vũ Khiết dập tắt điếu thuốc: ” Không yêu mới là sai.”
Nói xong đi thẳng
Chiếc váy trắng muốt chuyên môn đặt làm vì sự kiện ngày hôm nay, lúc này vô cùng chói mắt
Thang Đại Hải đẩy cửa vào phòng tiếp khách nhỏ, nhìn thấy Trần Thuật ngồi ở ghế sô pha xem điện thoại, mặt mang nụ cười "lão tử đang yêu", lúc này hắn ghét nhất là loại người như thế, quay đầu đi: ” Như Ý đâu?”
“ Anh ấy có chuyện đi trước rồi.” Trần Thuật không ngẩng đầu lên, hai tay bấm tin nhắn : Đại Hải về rồi, anh nói chuyện với anh ấy, nhớ em, chụt chụt chụt
“ Không phải đã hẹn cùng nhau uống rượu à?”
Trần Thuật cất điện thoại đi, hơi chột dạ: ” Có lẽ là có chuyện gì khẩn cấp, lát gọi điện thoại hỏi xem, nếu xong việc tới quán bar tụ tập với chúng ta là được
Anh và Vũ Khiết trao đổi sao rồi?”
Vừa dứt lời thì màn hình sáng lên báo có tin nhắn, mở ra xem, là emo động hình nụ hôn do Khổng Nhược Khuê gửi tới
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nếu để fan hâm mộ của cô biết nữ thần trong lòng họ lại yêu thích dùng hình ảnh trong phim của chính mình làm emo, tự luyến tới độ này chắc là rớt mắt kính
“ Không biết.” Thang Đại Hải nhìn Trần Thuật tươi hơn hớn càng chướng mắt: ” Cậu có thể thu bớt lại nụ cười đáng ghét đó không
Sao cậu có thể vui vẻ khi mà anh em đang đau khổ?”
Trần Thuật không muốn làm người khác ghen tỵ đâu, nhưng cứ nghĩ tới Khổng Nhược Khuê, lại vô thức mỉm cười, cố làm gương mặt nghiêm trọng, cầm cốc trà lên, hỏi: ” Rốt cuộc xảy ra chuyện gì
Anh kể từ đầu tới cuối để tôi phân tích xem nào.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.