Thang Đại Hải ngồi im một lúc, hắn không biết bắt đầu câu chuyện từ đâu, đắn đo liền bắt đầu kể từ lúc nói "tôi vẫn là xử nam", ở trên sân thượng
“ Phụt ...” Trần Thuật phun trà ra, chấn kinh nói: ” Anh nói thế thật à?”
Thang Đại Hải làm động tác vung vẩy tay màu mè vô nghĩa: ” Ừ, tôi nói thế đấy, tôi nghĩ cô ấy giận như thế chắc không nghe lọt những lời khác đâu, cho nên phải dùng thuốc mạnh, đánh cho cô ấy trở tay không kịp
Quả nhiên cô ấy yên tĩnh hẳn ...”
“ Thế cũng tốt, tiếp tục đi.” Trần Thuật im lặng nghe Thang Đại Hải kể hết chuyện xảy ra trên sân thượng, mày cũng dần nhíu chặt, mân mê cằm: ” Chuyện có vẻ phức tạp rồi đây.”
“ Thế là sao?” Thang Đại Hải mặc dù thường khoe đi qua muôn vàn đóa hoa, nhưng mà ngay tên những đóa hoa đó hắn còn chả nhớ, làm sao đi vào cuộc sống của họ mà hiểu được:
“ Có hai câu nói mấu chốt trong chuyện này.” Trần Thuật cũng chẳng có nhiều kinh nghiệm hơn Thang Đại Hải, ít ra thì y là biên kịch, nên có tìm hiểu và suy ngẫm: ” Câu đầu là, yêu không phải là sai, anh hiểu hàm ý câu này không
Thang Đại Hải mặt mày mệt mỏi: ” Đại khái là nói trong tim tôi giữ hình ảnh Nhạc Tĩnh không phải là sai?”
“ Đúng, cô ấy thông cảm cho cảnh ngộ của anh, tha thứ cho chuyện nghi thức đính hôn bị bạn gái cũ của anh phá hoại, cũng hiểu hành vi thay bạn gái như thay áo của anh ...”
“ Cậu nói khó nghe thế.”
“ Thế có muốn nghe không?”
“ Muốn!” Thang Đại Hải hừ một tiếng, ghét cái bọn tác giả, phân tích kỹ thế làm gì:
“ Thậm chí cô ấy còn hâm mộ tình cảm giữa anh và Nhạc Tĩnh, cho nên cô ấy mới nói yêu không phải là sai
Anh yêu Nhạc Tĩnh không sai, cô ấy không trách anh, không một ai trách được anh.” Trần Thuật cảm giác hiểu hơn về Tạ Vũ Khiết, đây là cô gái sống rất lý trí, thế mới là phiền:
“ Vậy câu thứ hai là, không yêu mới là sai chứ gì?” Thang Đại Hải cũng lờ mờ hiểu ra:
“ Đúng, bất kể câu chuyện của anh có đau khổ ra sao, tình cảm của anh có sâu nặng thế nào, nhưng không liên quan gì tới Vũ Khiết
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể này, anh càng yêu Nhạc Tĩnh, cô ấy càng đau.” Trần Thuật không muốn nói câu này: ” Vì cô ấy vĩnh viễn không thể thắng được một người đã ra đi.”
Chuyện này có phần nào đó giống cảnh ngộ của y, mặc dù Lăng Thần đã rời khỏi thế giới của y rồi, biến thành người xa lạ quen thuộc nhất
Nhưng dù sao đó cũng là dấu ấn đậm nét trong cuộc đời y, vì thế dù là lúc ở bên cạnh Khổng Nhược Khuê, y cũng vô tình nói ra tên Lăng Thần, chuyện này với Khổng Nhược Khuê là không công bằng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Không cần biết y từng yêu Lăng Thần ra sao, cô ấy không có trách nhiệm phải gánh cả quá khứ của y
Trần Thuật quyết định, sau này không được nhắc tới tên Lăng Thần trước mặt Khổng Nhược Khuê
Thầm chí cả từ "rạng sáng" tức là lăng thần cũng không được dùng
Kể cả cho dù Khổng Nhược Khuê có không để ý, y cũng không có quyền tùy tiện phụ lòng cô
Thế nhưng vấn đề của Tạ Vũ Khiết còn nghiêm trọng hơn, Lăng Thần rời bỏ Trần Thuật là hoàn toàn buông tay, còn Nhạc Tĩnh rời đi mang theo cả sinh mệnh và tình yêu của Thang Đại Hải, cho nên Tạ Vũ Khiết xui xẻo gặp phải nam nhân mang theo hình ảnh một cô gái cả đời
Yêu một người là hi vọng mình là người duy nhất của đối phương, không phải vật thay thế, mà Tạ Vũ Khiết thấy mình không thể thắng được Nhạc Tĩnh
Cô sợ đau
Thang Đại Hải im lặng, y đã hiểu được sự mâu thuẫn của Tạ Vũ Khiết, chỉ có khi hắn hoàn toàn bỏ đi quá khứ mới có tư cách tiếp nhận tình cảm mới
Mình đã chuẩn bị tâm lý chưa
Thang Đại Hải hỏi bản thân như thế, nhưng hắn chẳng thể trả lời được
Có lẽ cuối cùng chỉ đợi thời gian ra tay, để nó xóa mờ những vết thương mà thôi
Trần Thuật đã xuất viện, nhưng y chưa về nhà ngay, vì theo Tiểu Lưu làm bảo an ở tiểu khu của y kể có vài người “khả nghi” tới hỏi y, không cần đoán cũng biết là đám phóng viên đã đánh hơi ra chỗ ở của y rồi
Vốn định thuê khách sạn ở tạm một thời gian, nhưng Giang Ngu biết chuyện liền đề nghị Trần Thuật ở lại quán mỳ, dù sao y chưa khỏe hẳn, ở đó ăn uống gì cũng tiện, thấy Lão Gia mặt đen xì, Trần Thuật gật đầu ngay
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật cẩn thận gọi điện về quê, nghe giọng cha mẹ y thì rõ ràng chưa biết con trai mình đang gây sóng gió ở ngoài kia, yên tâm ở lại quán mỳ Lão Gia tĩnh dưỡng
Thời gian tiếp đó không có chuyện gì xảy ra cả, Trần Thuật tới công ty thì lái xe vèo một cái vào bãi đỗ, tan giờ lại lái xe vèo một cái rời đi, chẳng cho đám cho săn chút cơ hội nào
Còn nhân viên Đông Chính à, họ có bàn tán đấy, nhưng ai cũng biết tổng giám Trần lợi hại, vì thế trước mặt y, họ không dám để lộ ra cái gì
Lại thêm vài ngày, hôm đó Trần Thuật có cuộc hẹn
Karaoke Minh Châu
Vương Vĩ cầm micro lên ngửa mặt lấy hết sức hát bài Phù Khoa, nghe đúng là hoành tráng thật
Trần Thuật thì cùng mấy người bạn khác chơi đổ xúc xắc uống rượu, vận may khá tốt, ngặt nghèo tránh được mấy lần phạt rượu, đám kia mặt mày hùng hổ, cảm giác rất muốn cầm cả chai rượu đổ vào cổ họng y
“ Trần Thuật, cậu may mắn quá đấy.”
“ Chủ tịch, anh cũng phải uống đi chứ, thế này còn chơi gì nữa.”
“ Vận may tốt thì biết phải làm sao.” Trần Thuật cười ha hả, đúng là khi vận tới thì chẳng gì ngăn được: ” Uống đi, uống đi, mỗi người ba cốc.”
“ Được.” Mọi người hô hào cầm cốc lên cụng với nhau:
“ Trương Dương, sao không uống?” Một cô gái hỏi:
“ Tửu lượng của tôi không tốt.” Một nam nhân tóc húi cua, quần âu trắng, sơ mi đen, khoác thêm áo vest mỏng, trông rất có dáng dấp lãnh đạo:
Thấy hắn thua mà không chịu uống, mọi người nối nhau chỉ trích
“ Dám chơi dám chịu, uống đi chứ.”
“ Con gái chúng tôi thua còn uống nữa là, chẳng lẽ tửu lượng của cậu kém hơn à?”
“ Khoa trưởng Trương mỗi ngay tham gia vô số tiệc rượu, làm gì có chuyện tửu lượng kém cơ chứ?”
“ Hay là thế này, Trần Thuật là người thắng, anh ấy bảo tôi uống thì tôi uống, thế nào?” Trương Dương nhìn sang Trần Thuật cười: ” Chủ tịch, anh nhất định không ép tôi uống, đúng không?”