Trần Thuật rất ghét ép rượu người khác, khi đi chơi với Thang Đại Hải, Lý Như Ý thì cũng ai nấy tự uống, không thích thì thôi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Uống rượu là chuyện thong dong nhàn nhã, quý ở tùy tâm, đừng làm nó thành chuyện thống khổ như uống thuốc
Nhưng mà Trương Dương đẩy trách nhiệm qua mình thì Trần Thuật không thích, tuy không cùng lớp, hai người coi như cũng là chỗ quen thuộc
Trương Dương là người gốc Hoa Thành, hơn nữa còn có bối cảnh, cho nên rất kiêu ngạo, từ thời đi học đã chẳng coi ai vào mắt
Tốt nghiệp xong mọi người cắt đứt liên hệ, không ngờ lần này Vương Vĩ mới cả hắn tới
“ Mọi người muốn cùng cậu uống rượu đấy, đừng làm mọi người thất vọng.”
“ Được, vậy thì tôi uống.” Trương Dương hơi nheo mắt lại, cầm cốc lên uống liền ba lần, sau đó bảo một cô bạn bên cạnh Trần Thuật nhường chỗ: ” Chủ tịch, nghe nói anh và Lăng Thần chia tay rồi à?”
Vài người nghe câu này mà nhíu mày, nhưng không ai xen vào, Trần Thuật không phải người cần người khác bênh vực, với lại cũng không muốn đắc tội với Trương Dương, hắn làm ở cơ quan nhà nước, làm sao biết sau này có cần nhờ tới hắn không
“ Đúng thế.” Trần Thuật và Lăng Thần là cặp tình lữ nổi tiếng trong trường, gần như không ai không biết, công bằng mà nói thì nguyên nhân do Lăng Thần quá mức xinh đẹp, rất nhiều chàng trai nhòm ngó, còn Trần Thuật tuy là chủ tịch hội sinh viên cũng không gây chú ý tới vậy:
Trương Dương nhếch môi cười trào phúng: ” Tình yêu thời đại học là thế, tốt nghiệp rồi đường ai nấy đi
Các cô gái một khi vào xã hội là nhanh chóng trưởng thành, cũng càng thêm hiện thực ...
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, nam nhân cũng phải nhìn lại mình, anh không có gì cả, chẳng phải lãng phí thanh xuân của người ta à?”
Trần Thuật bình thản nói: ” Tôi nhớ hồi đại học cậu cũng có bạn gái.”
“ Đúng, chia tay rồi.”
“ Vì sao thế, vì cậu không có cái gì à?”
“ Chia tay là do tôi đề nghị.” Trương Dương càng không che giấu thái độ khinh thường của mình nữa, tuy hắn gọi Trần Thuật là chủ tịch nhưng giống vẻ chế giễu nhiều hơn là tôn trọng: ” Yêu đương thời đại học chỉ là thứ trải nghiệm thôi, chẳng lẽ còn muốn cười về làm vợ hay sao?”
Trần Thuật nhíu mày: ” Không muốn cưới về thì yêu làm gì?”
“ Đó là tư duy của người bình thường.” Trương Dương thở dài: ” Nhưng mà gia đình như chúng tôi, phải suy xét tới nhiều phương diện hơn, cô ấy có môn đăng hộ đối không
Nhân phẩm, dung mạo, học thức có tương xứng không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Nhà gái có khả năng hỗ trợ gì không
Hôn nhân không phải chuyện của hai người, mà là chuyện của hai gia đình.”
Trần Thuật sửng sốt: ” Kinh thế nhỉ
Ai không biết còn tưởng cậu phải kế thừa vương vị cơ đấy.”
“ Sao anh lại nói chuyện kiểu như thế.” Không ngờ Trần Thuật nói một câu như thế, xung quanh lại có vài tiếng cười khúc khích, chẳng biết có phải cười mình không, dù sao Trương Dương nghe vào tai thấy cực kỳ khó chịu:
“ Tôi thích chuyện kiểu đấy.” Trần Thuật tỉnh bở cầm cốc bia lên uống:
“ Anh ...”
Trương Dương là một lãnh đạo nhỏ cấp khoa, chức vị không cao, quyền lực không nhỏ, không ít ông chủ nhỏ trước mặt hắn phải khúm núm
Thời đại học hắn vô danh, đó là vì không muốn gây chú ý vô vị thôi, giờ ra ngoài xã hội, có thời gian quay lại tụ họp với bạn bè
Cứ tưởng mình là nhân vật trung tâm rồi, nhưng không ngờ từ bữa cơm tới giờ đi hát, đám người Vương Vĩ cứ xum xoe quanh Trần Thuật, thậm chí muốn y làm hội trưởng hội đồng môn
Nếu Trần Thuật mà hội trưởng rồi thì thể diện của mình để vào đâu
Cho nên hắn muốn dạy dỗ Trần Thuật một chút, để Trần Thuật thức thời mà nhường vị trí này ra: ” Giờ khác trước kia rồi, không phải như ở trường, anh là chủ tịch hội sinh viên được mọi người nịnh nọt, ra xã hội rồi, những thứ trong trường học không là cái gì hết
Không có tiền, không nhà, không xe, không có quan hệ thì tức là không là gì.”
“ Thế à?” Trần Thuật mặt đầy kinh ngạc:
“ Nếu không vì sao Lăng Thần lại chia tay với anh
Anh tự kiểm điểm bản thân chưa?” Trương Dương khiêu khích:
“ Kiểm điểm rồi, nhưng mà cả tiền lẫn mối quan hệ mà cậu nói tôi đều có, kịch bản tôi viết cũng sắp dựng thành phim.” Trần Thuật đợi cơ hội này từ lâu rồi, mãi mới có một tên chịu phối hợp với mình như thế, con bà nó, anh mày là tác giả, trang bức vả mặt là tuyệt kỹ sở trường đấy, làm như thuận tay ném chìa khóa xe ra: ” Nhà chưa mua, nhắm mấy cái vài trăm mét vuông mà chưa hài lòng, tôi yêu cầu hơi cao, thích ở nơi phải có không gian hài hòa với thiên nhiên
Xe thì chỉ có cái này thôi, hơn 80 vạn đấy, hơi nát, chưa có nhà nên chẳng mua xe tử tế làm gì, dùng tạm … “
Trương Dương mặt lúc đó lúc trắng không biết Trần Thuật nói thật hay nói dối, hắn muốn tin là y bốc phét, nhưng nhỡ chẳng may là thật thì sao …
Đúng lúc này vừa hát xong một bài, Vương Vĩ giao micro cho Lý Siêu, không hiểu hắn đi hát hay đi đánh trận mà toát mồ hôi, quay về chỗ ngồi cầm chai bia: ” Trần Thuật làm ngụm.”
Trần Thuật cũng cầm chai lên cụng với hắn: ” Hát gì mà khó nghe thế?”
“ Trước kia thấy mỗi lời cậu nói ra thấy sao mà khó nghe, giờ lại cảm thấy thật là thân thiết.” Vương Vĩ khoác vai Trần Thuật cười ha hả:
“ Thôi đi, đừng giả vờ, chẳng qua là muốn hỏi chuyện Khổng Khuê chứ gì?”
“ Tôi đã nói với bọn họ rồi, sẽ cho họ một niềm vui bất ngờ, nếu Khổng Khuê mà không đến thì tôi thành người thất tín à?”
“ Liên quan gì tới tôi.” Trần Thuật tỉnh bơ đáp:
“ Ài, đại ca, đừng thế được không
Mặc dù tôi mặt dày xin số wechat của cô ấy rồi, nhưng tôi cũng biết, lời mời của tôi không trong phạm vi suy xét của cô ấy, có khi cô ấy vờ chưa xem ấy chứ.” Vương Vĩ bóp tay bóp vai Trần Thuật, cười lấy lòng: ” Chuyện này còn cần cậu ra tay mới được.”
Chịu không nổi thái độ này của hắn, Trần Thuật gạt tay hắn ra: ” Tôi gửi tin nhắn cho cô ấy rồi, nhưng cô ấy tới được hay không thì tôi không biết
Cậu cũng biết đấy, chính cô ấy cũng không thể làm chủ thời gian của bản thân.”
“ Tôi biết, tôi biết mà.” Vương Vĩ cao hứng: ” Chỉ cần cậu nhắn tin, Khổng Khuê nhất định sẽ tới, tôi tin cậu.”
Trần Thuật vỗ trán, bảo sao tên này ngày hôm nay lại mời nhiều người tới như thế, té ra là muốn khoe, biết vậy y chẳng nhắn tin cho Khổng Nhược Khuê làm gì.