Trong phong bao không ít người đã say, càng say tiếng hát càng cảm xúc, càng giống gào thét, hát như hoài niệm hát để lưu luyến cái thời sinh viên đơn thuần ngây ngô, một vài cô gái mau nước mắt lén lút lau đi giọt lệ sầu
Gần như tất cả đều chọn những bài hát của nhiều năm trước, tâm tư mọi người kéo về quá khứ, chuyện cũ hiện rõ mồn một trước mắt, thậm chí còn hẹn nhau về thăm trường xưa, ai cũng nhiệt tình hưởng ứng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Dù biết rằng chẳng biết bao giờ mới thực hiện được ước hẹn này, nhưng lúc này chẳng ai so đo cái đó
Giống như khi tốt nghiệp ôm nhau khóc lên khóc xuống, câu nói nhiều nhất có lẽ là “đừng quên mình nhé”, không ngờ câu đó thành lời tiên tri, vì mọi người đều quên thật
Đang lúc trong phòng đang long trời lở đất, quỷ khóc thần sầu, lỗ tai của mọi người bị hành hạ dữ dội thì cửa phòng bao bị người ta đẩy ra, tiếp ngay đó một cô gái đội mũ đánh golf, đeo khẩu trang, lách vào như chớp
Chưa nhìn rõ mặt cô gái bốn năm người Vương Vĩ đã rời chỗ chạy tới trước mặt cô gái ân cần chào hỏi
Những người khác trong phòng thấy vậy cũng ngừng uống rượu trò chuyện, quay cả nhìn, không rõ trong số bạn học của bọn họ, có cô gái nào lại được chào đón thế này, cho dù là cô gái nổi bật Lăng Thần tới cũng chưa chắc được hưởng đãi ngộ như vậy
Cô gái tháo kính râm, cởi khẩu trang, để lộ ra khuôn mặt ngũ quan tinh xảo, khi chiếc mũ cũng lấy ra, mái tóc dài đen nhanh buông xuống, đại minh tinh Khổng Khuê chỉ thấy trên ti vi xuất hiện trước mắt mọi người
“ Á, đó là Khổng Khuê ...
Trời ơi, có phải tôi nhìn nhầm không?”
“ Không thể nào, cô ấy đi nhầm phòng hay sao?”
Trong phòng bao tức thì náo loạn, lại thấy Vương Vĩ bắt tay Khổng Nhược Khuê, càng có mấy nam nhân đứng bật dậy: ” Không thể nào, Vương Vĩ quen Khổng Khuê à, tôi chưa bao giờ nghe nói tới.”
“ Cậu ấy nói hôm nay có bất ngờ lớn, chẳng lẽ là ...”
Lần tụ hội này không chỉ có những bạn học lần trước cùng ăn cơm với Trần Thuật và Khổng Nhược Khuê mà còn thêm mười mấy người nữa, chỉ cần tốt nghiệp cùng khóa
Có số của ai Vương Vĩ gọi hết tới, hơn 300 người đang làm việc ở Hoa Thành, rốt cuộc chỉ 27 người tới tập trung
Dùng lời của Vương Vĩ là, muốn kiến lập "hội đồng môn" ở Hoa Thành, cho nên mời đông người như thế
Trương Dương càng sững sờ, vốn nghĩ chỉ cần dằn mặt Trần Thuật là đủ, không ngờ tên Vương Vĩ này mới là ngọa hổ tàng long, quen cả đại minh tinh
Mấy người đã quen với Khổng Nhược Khuê từ trước thì rất kiêu ngạo, mặc dù kích động tới mặt đỏ bừng, vẫn làm vẻ khinh thường đám bạn học đang la hét bên cạnh, ung dung nói: ” Đúng là Khổng Khuê, chúng tôi quen cô ấy từ trước rồi.”
Khổng Nhược Khuê gật đầu thay chào hỏi, tươi cười nói: ” Ai uống rượu cứ uống, ai hát cứ hát đi, coi như tôi không tồn tại là được.”
Đa phần mọi người ở đây đều nhân viên mới, thậm chí có người vẫn chưa ký hợp đồng chính thức, Khổng Nhược Khuê với họ mà nói là nhân vật quá lớn, nhất thời gò bó không dám nói cười
Đám Vương Vĩ tất nhiên không bỏ lỡ cơ hội thể hiện
“ Khổng Khuê, cô hát một bài đi, vừa rồi Vương Vĩ tra tấn mọi người làm tôi suýt mất niềm tin về âm nhạc.”
Khổng Nhược Khuê không từ chối: ” Không thành vấn đề, nhưng mà hát không hay mọi người đừng nói ra ngoài nhé.”
“ Sao có thể chứ
Ai dám nói Khổng Khuê hát không hay, tôi là người đầu tiên không đồng ý.” Vương Vĩ rất biết làm giá cho bản thân, đứng bên cạnh Khổng Nhược Khuê làm ra vẻ chó trông nhà gườm gườm nhìn quanh:
Hắn tự hào
Hắn kiêu ngạo
Hắn thấy đây là đỉnh cao cuộc đời của mình rồi
Mình tùy ý an bài một hoạt động thôi mà mời được đại minh tinh cấp quốc dân, chuyện này mà kể ra, đủ cho mình khoe khoang mấy năm liền
Khổng Nhược Khuê mỉm cười đi tới trước mặt Trần Thuật, đưa kính râm và khẩu trang cho y
Động tác hết sức đơn giản tùy tiện này lần nữa khiến không ít người kinh ngạc, há hốc mồm chứng kiến màn khó tin này
Đối với một cô gái mà nói, những vật phẩm riêng tư không tùy tiện giao cho người khác, đặc biệt là người khác giới
“ Khổng Khuê và Trần Thuật có quan hệ gì?”
“ Bọn họ yêu nhau thật sao, mấy ngày trước có đọc được loáng thoáng chuyện này, có nói tới Trần Thuật, nhưng ai mà ngờ là chủ tịch của chúng ta.”
“ Oa, vậy là Lăng Thần bị chủ tịch Trần đá à?”
Trương Dương thiếu điều bỏ chạy, lúc nãy hắn còn huênh hoang với Trần Thuật
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khổng Nhược Khuê cầm lấy micro nói: ” Chọn hộ tôi bài Lời nguyện cầu của thiếu nữ.”
“ Khổng Khuê, sao cô không hát bài của mình?” Có người hỏi:
“ Vương Phi tới quán karaoke cũng không hát bài của mình.” Âm nhạc quen thuộc vang lên, Khổng Nhược Khuê hát:
Duyên với anh ấy,
Như bỏ trốn trên chiếc xe,
Dù chật chội hơn nữa cũng không từ bỏ,
Cầu mong dọc đường không có trở ngại gì,
Để cuộc hành trình đừng thành buồn tẻ..
Đây là một trong những bài hát kinh điển của Dương Thiên Hoa, đại ý nói cô gái trên xe gặp được chàng trai khiến mình động lòng, nhưng lo lắng không có cơ hội, nên cầu khẩn chiếc xe cứ đi mãi ..
Tiếng Việt của Khổng Nhược Khuê rất tốt, cô còn phát hành mấy album cực hot, dùng âm thanh độc đáo mê người của cô để hát một bài tình ca, tức thì đưa mọi người vào trong âm nhạc
Bài hát kết thúc, tiếng vỗ tay vang lên nhiệt liệt, thấy Khổng Nhược Khuê tự nhiên thoải mái chẳng hề có sự kiêu kỳ của minh tinh, mọi người cũng tự nhiên hơn.
Vương Vĩ đi tới bảo Trần Thuật: ” Mọi người đều rất muốn làm quen với Khổng Khuê, cậu giới thiệu đi chứ.”
“ Vương Vĩ thì em biết rồi đấy, đối thủ cũ của anh, cậu ta không bỏ lỡ cơ hội nào để làm khó anh đâu, nên không cần khách khí.” Trần Thuật trừng mắt với Vương Vĩ một cái rồi chỉ từng người giới thiệu: ” Kiến Quân, em gặp rồi đấy, fan cứng của em
Kia là Vương Phương, bạn cùng bàn của anh ...”
Giới thiệu tới đâu, người đó phấn khích bắt tay Khổng Nhược Khuê
- Đó là Trương Dương
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Khổng Nhược Khuê vừa định đưa tay ra bắt thì Trần Thuật kéo về: ” Cậu ta không thích anh, anh cũng không thích cậu ta, em không cần bắt tay làm gì.”
Trương Dương đưa tay ra giữa chừng đành lúng túng thu về, chỉ muốn kiếm lỗ mà chui vào, không ngờ Trần Thuật lại trả thù ác độc như thế
Không ai bênh hắn, mọi người khắc sâu thêm một nhận thức, đừng đùa với chủ tịch, anh ấy còn bá đạo hơn trước kia.