Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 340: Tài cao đức mỏng




Tới tận hơn 11 giờ, buổi liên hoan vẫn rất sôi nổi, Trần Thuật đưa Khổng Nhược Khuê về trước
Về tới tiểu khu nhà Khổng Nhược Khuê, cô không xuống xe ngay: ” Cùng em vào tiểu khu tản bộ đi.”
“ Em không mệt à?”
Từ khi Khổng Nhược Khuê xuất hiện, cô liền tiêu điểm của cuộc tụ hội, tất cả mọi người xoay quanh cô, không khác gì buổi họp fan hâm mộ
Có thể nói cô là người mệt nhất buổi tụ hội đó rồi
“ Không mệt.” Khổng Nhược Khuê lắc đầu:
“ Được rồi.” Trần Thuật bảo người lái xe hộ đỗ xe ở cửa tiểu khu, sau đó cùng Khổng Nhược Khuê đi bộ vào trong:
“ Có phải mọi người đều rất hâm mộ anh không?” Khổng Nhược Khuê khoác tay Trần Thuật cười khúc khích:
Trần Thuật khẽ nhún vai: ” Anh còn tưởng em không tới cơ.”
“ Đương nhiên là em phải tới rồi, em biết anh phải tham gia tụ họp bạn học, em thì lại rất muốn gặp anh.” Khổng Nhược Khuê buồn buồn: ” Mai em cùng đoàn làm phim lên chùa thắp hương, sau đó tới trường quay, mấy tháng tới không gặp được nhau rồi.”
Trần Thuật giờ mới nhớ ra, y nằm viện mấy ngày, sau đó trở về phải giải quyết công việc tồn đọng, bận bịu liên miên mới nhớ ra, Khổng Nhược Khuê sắp phải đi quay phim rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Mấy ngày trước em gửi cho anh một cái emo rất đáng yêu.”
“ Cái nào?” Khổng Nhược Khuê không nhớ, mỗi ngày cô đều gửi cho Trần Thuật rất nhiều emo, đôi khi còn rất ấu trĩ đấu xem ai có emo hay hơn:
Trần Thuật mở di động ra, mở hình Khổng Nhược Khuê chu môi hôn mà y lưu vào máy: ” Cái này.”
“ Xì, có gì hay, để em mô phỏng hiện trưởng cho anh xem.”
Khổng Nhược Khuê khép mắt, môi hôi đưa ra, mặt như hoa đào, mắt như sao
Phải nói, Khổng Nhược Khuê đúng là có năng lực mô phỏng, giống hết cái emo kia
Trần Thuật người hơi ngả tới, hôn lên cánh môi mềm đó, đất trời không còn thứ gì mỹ diệu hơn thế
Thời gian hạnh phúc luôn ngắn ngủi, Khổng Nhược Khuê vào đoàn phim rồi, đại bộ phận cảnh quay trong nhà quay ở phim trường Tượng Sơn, ngoại cảnh thì quay ở vài nơi xa xôi hiểm trở, vắng bóng người, đừng nói là đi lại không thuận tiện, ngay cả tín hiệu điện thoại cũng phập phù
Điều này làm Trần Thuật rất phiền muộn, sau này không cách nào cùng Khổng Nhược Khuê đấu emo rồi, y đã sưu tập rất nhiều gói emo, vốn chuẩn bị đánh cho cô trở tay không kịp, giờ không còn đất dụng võ nữa
Sức khỏe của Trần Thuật đã hoàn toàn bình phục, cũng quay trở lại nhịp điệu sinh hoạt trước kia
Y rời quán mỳ Lão Gia về nhà cũ, đám phóng viên rình rập một thời gian không hiệu quả đã rút rồi
Kệ ngoài kia thi thoảng đâu đó vẫn còn người nửa đêm bật dậy nghiến răng nghiến lợi chửi rủa mình, Trần Thuật mỗi sáng đúng 6 giờ thức dậy chạy bộ, đương nhiên là chạy chậm thôi, vì khi ra viện bác sĩ đã dặn, giờ vẫn chưa thể vận động mạnh
Khổng Nhược Khuê trước khi đi cũng dặn dò, muốn y nhất định phải quý trọng sức khỏe
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Đúng 7 giờ ăn sáng, sau đó thay quần áo tới công ty đi làm, giờ có xe riêng rồi, đi làm thong dong hơn nhiều, không cần phải vội vội vàng vàng chen lấn trên tàu điện ngầm nữa
À đương nhiên là Đông Chính rất gần chỗ Trần Thuật ở nên chẳng cần đi tàu điện ngầm
Song y vẫn quy kết sự ưu việt này là do mình có xe riêng
Có xe riêng đúng là tốt thật
“ Chào buổi sáng tổng giám Trần.”
“ Tổng giám Trần hôm nay anh thật đẹp trai.”
“ Tổng giám Trần, anh có muốn uống cà phê không?”
Bất tri bất giác Trần Thuật đã hoàn toàn đứng vững chân ở phòng kế hoạch rồi, thậm chí còn tích lũy được danh vọng, y dùng năng lực, nhân phẩm và cả diện mạo của mình chinh phục rất nhiều đồng nghiệp
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Phòng kế hoạch do Trần Thuật và Lạc Kiệt khống chế chặt chẽ, khi y có mặt, Lạc Kiệt buông tay, rảnh rang đi hẹn hò với mấy cô người mẫu
Khi Trần Thuật vắng mặt, Lạc Kiệt lại chuyên quyền độc đoán
Hai người phối hợp vô cùng ăn ý, nghiệp vụ ngày càng xuất sắc
Trước kia khi ở Hoa Mỹ, Trần Thuật không chỉ bị đám "mẹ chồng" ở bên trên chỉ tay năm ngón, phía dưới còn có loại như Chu Giai Mô kéo bè kéo cánh ngầm chống đối gây khó dễ
Làm việc rất hao tổn tinh thần
Giờ đây Trần Thuật tới Đông Chính cứ như lão nông cần cù đi vào đồng ruộng do mình khai khẩn vậy
Công việc có vất vả, song đó là loại vất vả hạnh phúc
Trần Thuật vừa mới sắp xếp xong lịch trình làm việc trong ngày thì Lạc Kiệt cầm hộp trà đi vào, đặt lên bàn làm việc, vỗ vỗ nói: ” Ông cụ nhà tôi có mấy lạng Đại Hồng Bào, nghe nói quý lắm đấy, chẳng biết có đúng không nữa, giám định hộ tôi xem.”
Trần Thuật mở hộp trà ra, trước tiên ngửi mùi hương, lấy lá trà quan sát, nhấm thử: ” Ông cụ thế nào cũng đoạn tuyệt quan hệ với anh.”
“ Tốt vậy sao?”
“ Còn sao nữa, nghe nói thứ trà này mỗi năm chỉ sản lượng chỉ có vài cân thôi, ông cụ nhà anh có vài lạng là cực quý rồi đấy, không coi trọng hơn con trai mới là lạ.” Trần Thuật hết nói, tên này có thói quen trộm đồ trong nhà đem đi cho thiên hạ, đã thế còn không biết giá trị của nó, không biết trước kia lãng phí bao nhiêu đồ tốt rồi:
“ Chứ còn gì nữa, ông ấy khóa trong phòng trà, không cho ai nhìn thấy, tôi vô tình phát hiện ra ...” Lạc Kiệt hơi tái mặt, vội lấy hộp trà về: ” Xem ra không đem tặng được rồi, phải trả về thôi.”
“ Khoan khoan.” Trần Thuật vội vàng giữ lại, mở hộp trà nhón một ít cho vào cốc: ” Lát nữa tôi uống, chẳng mấy khi gặp đồ quý thế này.”
“ Nhìn cái bộ dạng của cậu kìa, quá mất mặt.” Lạc Kiệt xẻ thêm một ít nữa cho y, Trần Thuật quay về làm việc, hắn lại nhàn nhã: ” Vật hiếm mới quý mà, tôi lấy của ông cụ một nửa, nửa con lại càng quý giá, khi uống cảm giác càng ngon, cha tôi cám ơn tôi còn không kịp.”
“ Uống trà là nhã sự, người phàm tục như anh không hiểu đâu.” Trần Thuật đi lấy nước pha trà: ” Chứng tỏ tôi giống cha anh hơn anh.”
Lạc Kiệt thầm phỉ nhổ Trần Thuật vài câu, trên đời có loại trơ trẽn như thế sao: ” Ông cụ gần đây nhắc tới cậu đấy, nói vài câu rất quái.”
“ Hả
Nói gì thế?” Trần Thuật tò mò, mấy câu rất quái của Lạc Thừa Bình, có lẽ cơ bản đại biểu cho cảm quan của cao tầng với y:
“ Nói cậu tài cao đức mỏng, e là hạng Dương Tu, đại khái là thế.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.