Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 341: Có được có mất




Trần Thuật nhíu mày, tài cao đức mỏng thì dễ hiểu, ý nói anh có năng lực, nhưng phẩm cách đạo đức thì không hợp cách
Còn Dương Tu là ai, một nhân vật nổi tiếng thời Tam Quốc, trong sách ngữ văn có một thiên Cái chết của Dương Tu, giáo viên có phân tích toàn diện
Dương Tu xuất thân trâm anh thế phiệt, hiếu học, tài hoa, năm Kiến An được tiến cử hiếu liêm, về sau làm chủ bạ cho Tào Tháo,
Tài hoa của ông ta, Tào Tháo tự than không bằng
Nhưng ông ta quá thông minh, về sau vì sự kiện "gân gà", từ một câu cảm thán của Tào Tháo mà đoán ra Tào Tháo có ý rút quân, bị Tào Tháo chém đầu với cớ để lộ quân cơ
Thấy vẻ mặt Trần Thuật khó coi, Lạc Kiệt giải thích: ” Không phải cha tôi nói đâu, ông ấy nghe bên ngoài bình luận thôi, đoán chừng ông ấy cũng cố ý nói cho tôi nghe, để tôi chuyển lời cho cậu cảnh giác.”
“ Tổng giám không cần giải thích đâu, nếu thực sự là cảm quan của ông cụ, anh đã không nói cho tôi rồi, đúng không
Anh đã nói ra, chứng tỏ coi tôi là bạn, tôi chỉ có cảm kích, tuyệt đối không có ý gì khác.” Trần Thuật nhanh chóng tươi cười trở lại: ” Tổng giám, hôm nay vừa nhận trà của anh, lại nhận thiện ý của anh, tối nay phải để tôi mời cơm đấy.”
Lạc Kiệt nhắc: ” Không được rồi, chiều nay là nghi thức bấm máy Chàng cơ trưởng, chúng ta đều phải tham gia, tối còn có liên hoan.”
“ Thiếu chút nữa quên mất.” Trần Thuật nhớ ra, trong thời gian nằm viện y đã nhận được lời mời tham ra lễ công bố bộ phim rồi, chỉ là thời gian qua xử lý việc tồn đọng, ngay cả chuyện Khổng Nhược Khuê đi quay phim còn quên nữa là chuyện này:
“ Không sao, Tô Âm thế nào chẳng gọi điện cho cậu thúc giục, chiều chúng ta đi cùng nhau nhé.”
“ Không thành vấn đề.”
Đợi Lạc Kiệt đi rồi, mặt Trần Thuật lại trở nên âm trầm, không ngờ mấy tháng miệt mài công tác, mang về không ít lợi ích, vậy mà trong mắt cao tầng, mình lại thành kẻ "tài cao đức mỏng"
Xem ra "tai tiếng" của mình ở Hoa Mỹ, rồi lại thêm sự kiện scandal với Khổng Nhược Khuê, mình đã thành cái gai trong mắt họ
Đã là gai trong mắt thì tất nhiên sẽ phải nhổ
Nhưng bọn họ sẽ dùng thủ đoạn gì để nhổ đây, bao giờ thì nhổ
Nghĩ tới đó Trần Thuật cười buồn, mình chỉ là một phó tổng giám thôi, bên trên chỉ cần một câu nói là mất việc, bồi thường thêm mấy tháng lương với họ chả là gì
Họ cần gì thủ đoạn gì chứ, mình quá đề cao tầm quan trọng của bản thân rồi
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Bọn họ sở dĩ chưa ra tay có lẽ e ngại chọc giận Khổng Nhược Khuê
Khổng Nhược Khuê vừa mới đi quay phim liền đá người của cô đi, trong lòng cô ấy sẽ nghĩ gì đây
Gây sự với cô là gây sự với tiền
“ Mình đúng là không được người ta yêu quý.” Trần Thuật cười khổ không thôi:
Ở Hoa Mỹ công tác hai năm, kết quả mất bạn gái, bị người ta dội nước bẩn lên đầu, tới giờ vẫn không thể rửa sạch
Làm việc ở Đông Chính chưa được nửa năm đã có đánh giá "tài cao đức mỏng"
Nếu mình tiếp tục bị Đông Chính cho thôi việc, người ngoài sẽ đánh giá nhân phẩm mình ra sao
Rời Đông Chính kiếm việc khác không khó, nhưng với tiếng xấu như vậy, e không thể lên được đỉnh cao rồi
Nghĩ như thế, tinh thần Tràn Thuật sa sút, không có hứng làm việc nữa
Ting
Di động báo có tin nhắn, Trần Thuật cầm lên xem chỉ có ba chữ "em nhớ anh
Ba chữ thôi, làm Trần Thuật đang chán nản liền sống lại
Bất kể là Lạc Thừa Bình vô ý lộ ra câu "tài cao đức mỏng", hay là cảm quan không tốt của cao tầng Đông Chính với mình, nguyên nhân chủ yếu vì quan hệ thân mật giữa mình và Khổng Nhược Khuê
Cao tầng Đông Chính đương nhiên không hi vọng nữ nhân mang tính hình tượng của công ty lại đi yêu một nhân viên nhỏ, cho dù chỉ là scandal thôi cũng không được
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có thể thấy được, nếu chẳng phải Trần Thuật vào làm Đông Chính có quan hệ mật thiết tới Khổng Nhược Khuê, nếu không phải vì y sáng tạo ra thành tích chói mắt, sợ là công ty đã đá đi không thương tiếc rồi
Vì điều đó không phù hợp với lợi ích của họ
Vậy lợi ích của mình là gì
Trần Thuật tự hỏi mình
Là Khổng Nhược Khuê
Đem Khổng Nhược Khuê so với lợi ích là không đúng, nhưng với Trần Thuật mà nói, cô gái ấy là thu hoạch lớn nhất của y thời gian qua, là người mà y muốn làm bạn cả đời
Nếu vì vãn hồi thiện cảm và tín nhiệm của cao tầng mà phải cắt đứt quan hệ với Khổng Nhược Khuê, vậy thì y không làm được, đã thể chỉ có thể nhận lấy lửa giận từ cao tầng thôi
Trên đời này có được có mất, chỉ cần xác định thứ gì mình muốn có nhất là được rồi
Nghĩ thông điều ấy, Trần Thuật liền vui vẻ trở lại, ngồi bên cửa sổ, xoay lưng lại với Châu Giang, mở tính năng làm đẹp, điều chỉnh góc độ, chụp rắc một cái
Ngắm nghía bức ảnh, không thấy có khiếm khuyết gì, sau đó gửi cho Khổng Nhược Khuê với tin nhắn : Giải nỗi sầu tương tư
Rất nhanh cô nhắn lại: Thối lắm
Lại có tin nhắn nữa, là ảnh selfie của Khổng Nhược Khuê, cô mặt trang phục cổ trang màu đỏ rực, lạnh lùng kiều diễm như tiên tử
Đương nhiên trong bộ phim đó, Khổng Nhược Khuê đóng vai một tiểu tiên nữ, Trần Thuật cứ ngắm mãi, cuối cùng dùng nghị lực cực lớn mới cất được điện thoại đi, bắt đầu bận rộn công tác
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Xử lý xong hai văn kiện, lại không nhịn được mở di động nhìn Khổng Nhược Khuê, thầm nghĩ, vợ mình đẹp thật đấy
Lạc Kiệt nói không sai, lo Trần Thuật quên mất lễ công bố, đến trưa Tô Âm gọi điện thoại tới nhắc nhở
“ Tổng giám Trần, anh không quên chứ?” Giọng thỏ thẻ của Tô Âm làm tai người ta rất hưởng thụ:
“ Sao quên được chứ, hôm nay là nghi thức mở máy mà, tôi không chỉ là phó tổng giám, còn là biên kịch, bất kể thế nào cũng phải tới góp vui.” Trần Thuật nói như thật vậy:
“ Anh nhớ là tốt rồi, chỉ sợ tổng giám Trần là quý nhân hay quên thôi.”
“ Tôi mà là quý nhân gì chứ, cô Tô Âm mới là quý nhân, nếu không được cô coi trọng và yêu thích, Chàng cơ trưởng đã chẳng được dựng thành phim.”
“ Cái đó tôi không dám nhận đâu, chị Tiểu Khuê mới là quý nhân của anh.” Tô Âm cười hì hì, làm người ta rất khó cảm nhận được thái độ chân thật trong lời nói của cô:
Trần Thuật vờ không nghe ra hàm ý trong đó: ” Trước kia tôi ngại không hỏi, giờ lựa chọn xong rồi, cô Tô Âm có thể cho tôi biết nam chính là ai không?”
“ Anh đoán xem.”
“ Không phải Bạch Khởi Nguyên chứ?”
“ Sao anh biết?” Tô Âm ngạc nhiên không thôi:

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.