Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 344: Vì tôi muốn làm Khổng Khuê ghen (2)




Sau phần giới thiệu diễn viên là vài hoạt động nhỏ khác rồi lễ công bố kết thúc, sau đó là tới phần phỏng vấn, Trần Thuật theo Tô Âm, Bạch Khởi Nguyên vào phòng phỏng vấn
Căn phòng hội nghị nhỏ chừng 50 chỗ ngồi, phóng viên đã tới kín chỗ, bọn họ vừa mới vào liền kéo tới oanh tạc
“ Cô Tô Âm, đây là lần đầu diễn chung với Bạch gia, cô có thấy áp lực không?”
“ Bạch gia, nam chính lần này là chàng trai trẻ ngây ngô, không hợp với hình tượng của anh, vì sao lại chọn nhân vật này.”
“ Tô Tô tỷ và Bạch gia đóng đôi tình lữ trẻ, vậy nhất định trong phim phải có rất nhiều cảnh hôn rồi, phải không?”
Ở đây ngoại trừ Trần Thuật và Lý Như Ý, ai không phải là người thân kinh bách chiến, tất nhiên không bị câu hỏi của phóng viên làm khó
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Cuộc phỏng vấn diễn ra khá thuật lợi, cho tới khi một nữ phóng viên chen tới trước mặt Trần Thuật chĩa micro vào mặt y: ” Anh Trần Thuật, nghe nói anh và cô Khổng Khuê đang yêu đương, có phải sự thật không?”
Câu này làm không khí lắng xuống
Cuối cùng cũng có người hỏi điều mà ai cũng muốn hỏi rồi, bọn họ nhịn nãy giờ, trước đó nhân viên công tác của phòng kế hoạch đã dặn không được hỏi tới vấn đề riêng tư của nghệ sĩ, phóng viên mời tới đây đều nhận phong bì, tất nhiên không hỏi
Giờ có người phá vỡ quy tắc, người khác cũng ngứa ngáy
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Cô nghe ai nói thế?” Trần Thuật đưa tay bảo nhân viên công tác không cần ngăn cản, đây là chuyện sớm muộn cũng phải đối diện, hỏi lại:
“ Mọi người đều nói thế.”
“ Mọi người là ai?”
“ Giới truyền thông đều nói thế, chẳng lẽ anh Trần không xem tin tức?” Cô phóng viên này đã liều mình khả năng bị Đông Chính cấm cửa, tất nhiên là đâm phải ra máu:
“ Các cô đại biểu cho giới truyền thông, vậy câu chuyện do các cô viết ra, vậy còn hỏi tôi sao?” Trần Thuật mỉm cười: ” Tôi còn đang định khi nào rảnh rỗi sẽ hỏi các cô, cuối cùng tôi và cô Khổng Khuê sẽ thế nào
Bị người ta chia rẽ, hay là người có tình sẽ thành đôi lứa?”
“ Chuyện này ...”
“ Xem ra cô chưa nghĩ tới đáp án.” Trần Thuật ra vẻ tiếc nuối: ” Khi nào nghĩ ra nói cho tôi biết nhé.”
Người này không dễ đối phó đâu, phóng viên khác nhảy vào: ” Anh Trần Thuật, vậy chuyện anh bị bắt cóc có phải thật không?”
“ Đúng thế.” Khổng Nhược Khuê thà đắc tội với Lật Côn chứ không thanh minh, Trần Thuật tất nhiên phải giữ cùng nhịp điệu với cô:
Đám phóng viên hăng lên như gà chọi, cuối cùng cũng có đương sự xác minh, lũ lượt hỏi: ” Có phải anh cứu cô Khổng Khuê không?”
“ Phải chăng do anh liều mình cứu cô ấy trong lúc nguy nan, cho nên khiến cô ấy đồng lòng yêu anh.”
“ Anh cứu cô ấy, phải chăng quan hệ hai người vốn vô cùng thân mật.”
“ Tôi và cô Khổng Khuê chỉ là đồng nghiệp.” Trần Thuật chỉ Tô Âm: ” Nếu cô Tô Âm gặp nạn, bị kẻ gian bắt cóc, tôi cũng liều mình giải cứu.”
Tô Âm vẫn giữ nụ cười, lòng thầm chửi, Trần Thuật chết tiệt, Trần Thuật thối tha, đồ mồm quạ, anh mới có nạn, anh mới bị người ta bắt cóc
Đám phóng viên đâu chịu, sao để Trần Thuật qua loa cho xong việc như thế
“ Vậy anh và cô Khổng Khuê đi ăn cơm rồi tản bộ với nhau thì giải thích thế nào đây?”
“ Anh phóng viên, anh chưa bao giờ đi ăn cơm tản bộ với đồng nghiệp à
Nếu thế thì thật đáng buồn …”
“ Tôi …”
Trần Thuật xua tay, ra hiệu cho nhân viên công tác chuẩn bị
Lập tức nhân viên công tác đi tới lớn tiếng nói: ” Được rồi, hôm nay là buổi công bố bộ phim, cô Tô Âm và anh Bạch Khởi Nguyên cùng đại diễn Tiền Khải Chi mới là trọng điểm mọi người nên đặt câu hỏi, chúng ta không nên đi quá sâu vào chủ đề không liên quan, nếu mọi người không hỏi gì thêm về bộ phim, phỏng vấn đến đây kết thúc.”
Buổi phỏng vấn liền kết thúc trong sự không cam lòng của rất nhiều người, chẳng thà im lặng đã đành, thế này khác nào gãi ngứa ngoài giày, làm người ta không thỏa mãn được
Dưới sự hộ tống của nhân viên công tác, những nhân vật chính rời phòng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tô Âm về phòng nghỉ ngơi thay y phục, thay lễ phục trắng cầu kỳ bằng cách mặc "giấu quần" quen thuộc, hoạt bát đáng yêu, áo thun dài tay rộng rãi che quá mông, che luôn cà chiếc quần short, chuẩn bị lên lầu tham gia bữa tiệc, không ngờ thấy Trần Thuật đợi ngoài cửa
“ Oa, tổng giám Trần thật ga lăng, có phải lo tôi một mình cô đơn, cho nên đợi tôi không?Tô Âm cười tươi như hoa.”
“ Tôi muốn nói với cô vài câu.” Trần Thuật vẻ mặt khá nghiêm túc:
“ Được thôi.” Tô Âm chỉ phòng thay đồ, giọng quyến rũ: ” Nếu là nói chuyện công, chúng ta nói ở ngoài
Nếu là chuyện riêng, chúng ta vào trong.”
“ Là chuyện công.” Trần Thuật chỉ ghế sô pha, làm động tác mời: ” Mời ngồi.”
Tô Âm cười khanh khách: ” Tổng giám Trần, anh sợ phải không, sợ gì chứ
Theo tôi biết, sau khi anh chia tay bạn gái cũ thì đâu có yêu ai ..
Tôi cũng không có bạn trai, cho dù bị truyền thông chụp được cũng không hề gì, chúng ta thoải mái thừa nhận là được
Chẳng lẽ truyền thông nói đúng, anh và chị Tiểu Khuê đang yêu nhau?”
Trần Thuật không kèm để ý trò quỷ của Tô Âm: ” Vì sao cô muốn hại tôi?”
“ Hại anh á?” Tô Âm mặt đầy ủy khuất, hai tay vuốt ve lọn tóc mai: ” Tôi hại anh bao giờ, tôi mời anh tham dự lễ công bố là muốn anh nổi tiếng mà, đâu hại anh.”
“ Cô gọi tôi tới chỗ chủ tịch Lật, không phải muốn hại tôi à?” Trần Thuật không đùa:
“ Tôi muốn giới thiệu cho anh vài nhân vật lớn mà, những người khác cầu mà chẳng được ấy chứ
Vậy mà anh lại nói tôi hai anh.” Tô Âm sụt sịt muốn khóc, đánh Trần Thuật: ” Cái đồ vô lương tâm, không biết lòng người tốt.”
Trần Thuật cười nhạt: ” Cô Tô Âm, chỉ có hai chúng ta ở đây, đừng diễn nữa.”
Tô Âm quệt nước mắt không tồn tại: ” Anh nghĩ về tôi như thế à
Trong lòng anh tôi là cô gái tâm địa rắn rết sao?”
“ Chứ còn gì nữa.” Trần Thuật không hiểu phong tình, lạnh lùng nói một câu cực kỳ gây tổn thương:
Ai ngờ Tô Âm phì cười, nước mắt sắp rơi xuống cũng biến đi đâu mất, chẳng ngại lời ác độc kia, thậm chí hả hê vì vẻ hậm hực của Trần Thuật, di sát gương mặt đáng yêu tới gần mặt y: ” Sao anh nhìn ra thế?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.