Cô Bạn Cùng Bàn

Chương 347: Sợ người ta biết lại sợ người ta không biết




Cổ Tiên Lâm là phó tổng giám đốc công ty video, bây giờ phim không chỉ chiếu trên Đài truyền hình mà còn chiếu trên nền tảng internet
Cùng với mạng internet hưng thịnh, cư dân mạng tăng lên, tiếng nói của nền tảng tảng video ngày càng lớn
Cho nên vị trí của Cố Tiên Lâm cũng rất quan trọng, lần này lễ công bố mời ông ta tới, là vì muốn bản phát mạng của bộ phim có thể đưa lên nền tảng video của họ, hợp tác càng thêm chặt chẽ
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Mặc dù Trần Thuật đối đáp vài câu cũng không có gì quá đáng, song Cố Tiên Lâm đang thuận buồm xuôi gió tất nhiên là không thống khoái
Ở tiệc liên hoan chỉ uống vài ly rượu rồi kiếm cớ có việc đi trước
Nhân vật lớn có quyền đi muộn và quyền về sớm, cả Tô Âm và Bạch Khởi Nguyên đều phải đi tiễn
Vừa ngồi vào xe nhắm mắt dưỡng thần chưa bao lâu thì có điện thoại, Cố Tiên Lâm xem số một cái liền nhận máy: ” Lão Vương, sao mà thiếu kiên nhẫn thế?”
“ Ha ha ha, đoán chừng phía bên đó sắp kết thúc rồi, nên gọi điện hỏi tình hình.” Bên kia là giọng người già vẫn sang sảng: ” Sao, nghe ngóng được giúp tôi chưa?”
“ Có nhắc tới một chút.” Sắc mặt Cố Tiên Lâm lập tức biến thành âm trầm: ” Quả nhiên như anh nói, Lật Côn và Khổng Khuê có mâu thuẫn, ông ta cố che giấu, song tôi vẫn ngửi ra được, chứng tỏ ông ta bất mãn với cô ấy lắm rồi.”
“ Vậy gặp Trần Thuật chưa?”
“ Nói vài câu, một thằng nhóc, có gì mà khiến anh chú ý thế?” Cố Tiên Lâm đáp qua loa, ông ta tất nhiên không để lộ bất mãn của mình với Trần Thuật, chuyện này chả có lợi gì:
“ Chớ coi thường y.” Ông già bên kia nghiêm túc hẳn: ” Chính thằng nhóc đó làm Hoa Mỹ liên tục bị thua thiệt, nếu y không có chút năng lực, làm sao khiến Lật Côn khó xử như thế.”
Nhớ tới vẻ mặt Lật Côn nhìn Trần Thuật như nuốt phải ruồi mà cố nhịn, Cố Tiên Lâm cũng cười: ” Đúng vậy, người khiến Lão Lật phải nhẫn nhịn thì cũng không vừa.”
“ Tôi đang định thỉnh giáo anh đây, nếu Hoa Mỹ vươn cành ô liu ra với Khổng Khuê, anh nghĩ có mấy thành cơ hội?”
“Hả
Không thể nào
Không phải giữa hai bên từng phát sinh chuyện không vui à?”
“ Hoa Mỹ và Khổng Khuê không có mâu thuẫn, mà chỉ có mâu thuẫn với Trần Thuật thôi
Thằng nhóc đó đâu thể đại biểu cho Khổng Khuê.” Ông già không tán đồng lời này của Cố Tiên Lâm: ” Hơn nữa, Khổng Khuê không tái ký hợp đồng với Đông Chính thì chỉ còn Hoa Mỹ với Quang Huy
Phía Quang Huy thì phức tạp, không có bối cảnh sâu như Hoa Mỹ, cô ấy còn có thể chọn ai được nữa
Phượng hoàng bay cao tới đâu thì cuối cùng cũng phải cần ngô đồng trú chân, nếu chúng tôi bỏ ra đủ thành ý, hẳn cô ấy không từ chối.”
“ Khà khà, nếu anh đã muốn cô bé đó như vậy, thì phải thêm một bó lửa.” Cố Tiên Lâm nghĩ tới gương mặt xinh đẹp của Khổng Nhược Khuê, người nóng râm ran:
“ Ha ha ha, tôi hiểu, tôi hiểu.”
Bữa tiệc kết thúc, Trần Thuật từ chối lời mời của Lạc Kiệt đi bar uống tăng hai, gọi taxi về nhà
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Tắm rửa thay bộ quần áo thoải mái ở nhà, Trần Thuật ngồi trước laptop, viết kịch bản mới của mình, tư liệu, bộ khung câu chuyện, tất cả đều có đủ rồi
Di động báo có tin nhắn
Em đoán giờ này anh đã về nhà - Khổng Nhược Khuê gửi tin
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Trần Thuật tâm tình khoan khoái, nụ cười tự nhiên xuất hiện : Vừa về tới nhà, tắm rửa xong, chuẩn bị viết kịch bản mới
Chăm chỉ quá - Cảnh quay hôm nay đã xong, Khổng Nhược Khuê đang nằm ở giường trên xe ôm điện thoại
- Để có thể xứng đáng với em
- Em muốn nghe giọng anh
Trần Thuật mỉm cười, cầm máy lên gọi cho Khổng Nhược Khuê, nhưng chuông reo hồi lâu mà không bắt máy, đoán chừng mạng ở chỗ cô không tốt, đang định từ bỏ thì trên màn hình xuất hiện một cái mặt nạ trắng dã lộ mấy vị trí mắt mũi
Giật nảy mình, Trần Thuật run tay suýt rơi điện thoại
“ Đáng ghét, người ta đang đắp mặt.” Khổng Nhược Khuê xẵng giọng: ” Đã muốn từ chối cuộc gọi rồi mà.”
“ Sao em không từ chối.”
“ Không nỡ.”
Trần Thuật thấy như có dòng nước ấm áp chảy qua tim, cô gái này càng lúc càng mê người rồi, tình cảm hai người ngày một gia tăng, càng được thấy nhiều khía cạnh khác của cô, ai ngờ rằng nữ thần Khổng Nhược Khuê làm nũng không kém gì Tô Âm: ” Anh muốn nhìn thấy mặt em.”
“ Xấu lắm.” Khổng Nhược Khuê dùng giọng trẻ con đáp:
“ Khổng Khuê trang điểm rất kiều diễm, mặt mộc rất tự nhiên, đắp mặt rất đáng yêu
Khổng Khuê mặc dạ phục rất quyến rũ, mặc lễ phục rất đoan trang, mặc áo ngủ rất lười nhác ..
Trong mắt anh không có Khổng Khuê xấu, chỉ có Khổng Khuê khác thôi.”
“ Oa, thật là hay
Em muốn anh cho câu này vào trong kịch bản.”
Trần Thuật chào kiểu quân đội: ” Vâng thưa công chúa.”
Lúc này đã là nửa đêm, tiểu khu nơi Trần Thuật rời xa trung tâm, đường phố chỉ thi thoảng mới có vài chiếc xe vút qua, lác đác đây đó vài quán ăn khuya vẫn mở, chỉ làm nổi bật êm yên tĩnh của đêm khuya
“ Trần Thuật, em ghen rồi.” Khổng Nhược Khuê thủ thỉ tâm sự một hồi, đột nhiên đổi giọng: ” Em xem video phỏng vấn, Tô Âm nói quay phim này vì anh, đây rõ ràng là lời thoại của em, rõ ràng là chuyện em làm, sao cô ta lại nói thế?”
“ Có lẽ vì cô ấy muốn em ghen đấy.”
“ Có phải Tô Âm thích anh không?”
“ Sao có chuyện đó được.” Trần Thuật lập tức phủ nhận: ” Cho dù Tô Âm thích anh, anh cũng không thích cô ấy.”
“ Đúng thế, anh chỉ được thích em thôi.” Khổng Nhược Khuê lột mặt nạ ra, lộ ra da thịt mịn màng, chứa đầy sinh khí thơm ngát, tốt tươi mạnh khỏe: ” Anh nhìn khuôn mặt này đi, anh kiếm được lý do nào không thích không?”
Đúng là tự tin, nhưng mà người ta đúng là có vốn liếng để tự tin, Trần Thuật hận không thể ôm chặt cô gái nhỏ này vào lòng, hôn vài cái đã đời: ” Chuyện khó khăn như thế, em đừng dày vò anh nữa.”
“ Trần Thuật, làm sao đây?” Khổng Nhược Khuê thẽ thọt gọi tên Trần Thuật, khuôn mặt như mang trăm mối sầu:
“ Hả, sao thế?”
“ Em sợ người ta biết em yêu anh, nhưng lại muốn cả thế giới biết em yêu anh.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.