Cô gái đang yêu giống đứa trẻ, chàng trai đang yêu giống kẻ ngốc
Trần Thuật nghe tiếng thở dài của Khổng Nhược Khuê, cảm giác tim muốn tan chảy, y hiểu được cảm thụ của cô, vì y càng khao khát hơn
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Có người nói, trên đời có ba thứ không giấu được là: Nghèo, ho và yêu
Khi yêu một người, khóe môi sẽ cười, ánh mắt sẽ cười, toàn thân giống như đang bay bổng, làm sao người khác không biết
Yêu một người, sao có thể không khoe với bạn bè
Khổng Nhược Khuê muốn nói với toàn thế giới, Trần Thuật là chàng trai cô yêu
Trần Thuật cũng muốn nói với cha mẹ, ông bà, cô chú, hàng xóm rồi Đại Mao, Nhị Nha với đám bạn từ mẫu giáo, tiểu học, cao trung, đại học và đồng nghiệp, Khổng Nhược Khuê là bạn gái của tôi … ha ha ha ..
Nhưng thân phận của Khổng Nhược Khuê đặc thù, vì sự nghiệp và an toàn cho cả hai, bọn họ phải giữ bí mật
Đây là chuyện khó làm nhất của đôi lứa yêu nhau
Nhìn khuôn mặt hoàn mỹ trên màn hình, Trần Thuật nén lòng an ủi: ” Cho anh thêm thời gian, anh sẽ nhanh chóng có đủ năng lực để nắm tay em đứng trước mặt cả thế giới.”
“ Bây giờ có thể rồi, em không để ý mấy cái đó mà.” Khổng Nhược Khuê cong môi như cô bé hờn dỗi:
“ Anh phải cho fan của em biết, nữ thần của họ chọn nam nhân vô cùng chính xác, không có bối cảnh thì cũng phải có tài hoa, năng lực và chí tiến thủ.” Trần Thuật vỗ ngực nói:
“ Không biết xấu hổ.” Khổng Nhược Khuê cười khúc kích:
“ Biết xấu hổ thì đã chẳng ôm được em vào tay.”
“ Sao anh đáng ghét thế?”
“ Không cẩn thận nên lớn lên thành như thế đấy.”
Hai người cứ thế nói những lời ngu ngốc một cách hạnh phúc, Trần Thuật nhìn thấy cô đang nằm trên giường sát trần xe, thậm chí không đủ không gian để ngồi thẳng người, mặt thì buồn rười rượi, lo lắng hỏi: ” Sao vậy, điều kiện ở đó khổ lắm à?”
“ Không phải!”
“ Ăn không ngon à?”
Trần Thuật biết điều kiện ăn uống trong đoàn làm phim không tốt, toàn là ăn cơm hộp, dù với thân phận Khổng Nhược Khuê thì cũng chỉ có hộp cơm cao cấp hơn thôi
Dù cao cấp thì cơm hộp ngon tới đâu được
Còn quay phim ở trong rừng núi, ngay cả cơm hộp cũng chẳng có, cả đoàn nấu chung nồi cơm lớn, thức ăn thì chỉ có đồ khô
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Không phải.” Khổng Nhược Khuê tủi thân, cái miệng cô kén ăn, không cần ăn sang, nhưng phải ăn ngon, nhưng không phải điều khó khăn nhất:
“ Ở không tốt sao?”
Trần Thuật lại hỏi, khi ở Hoa Mỹ, có một lần y phải đi giải quyết vấn đề mâu thuẫn giữa diễn viên, mà vấn đề do điều kiện ăn ở mà ra
Trừ đại minh tinh ra còn đỡ, nhân viên và diễn viên khác, ở trường quay cũng phải mấy người chung một giường
Nghĩ mà xem, quay bộ phim kéo dài cả tháng tới cả năm, tiền ăn ở dù ít cũng sẽ là con số kinh người rồi, đoàn làm phim tới cả trăm người, ai mà gánh nổi chứ
Nên quay phim, bớt được đồng nào hay đồng đấy
“ Không phải.” Khổng Nhược Khuê lại lắc đầu:
“ Có ai bắt nạt em à?”
“ Không có.”
“ Vậy là gì?” Trần Thuật đem hết khó khăn của nghệ sĩ ra đoán một lượt mà không đúng:
“ Vì không có anh.” Khổng Nhược Khuê cắn chặt môi, hai mắt ướt át đáng thương, tay kéo trễ cổ áo xuống:
“ Khổng Nhược Khuê.” Trần Thuật nghiến răng rít lên, hai mắt như sói dữ: ” Em đang đùa với lửa đấy.”
“ Đúng thế.” Khổng Nhược Khuê cười hết sức tà ác đắc ý: ” Anh làm gì được em?”
“ Anh xin nghỉ tới thăm.”
“ Được.” Khổng Nhược Khuê khiêu khích: ” Những cô gái xinh đẹp trong đoàn làm phim nhiều lắm, tới đi em giới thiệu cho.”
Hôm sau Khổng Nhược Khuê phải dậy sớm hóa trang, quay phim cổ trang phiền nhất là khâu hóa trang, có ngày chỉ quay hai ba cảnh thôi, nhưng riêng khâu hóa trang đã tốn ba bốn tiếng
Nếu phải quay cảnh bình minh, vậy thì phải hóa trang lúc nửa đêm rồi
Thế nên Trần Thuật không muốn ảnh hưởng tới thời gian nghỉ ngơi của cô, quyến luyến mãi tắt video chat
Di động tắt rồi, Trần Thuật quay lại màn hình laptop, chuẩn bị viết tiếp kịch bản, nhưng đầu óc trống rỗng, linh cảm lúc tắm giờ bay sạch rồi
Ôi, hồng nhan họa thủy
Trần Thuật không còn cách nào khác, giờ cố viết cũng chẳng ra gì, mà ngủ cũng không ngủ được, liền lên mạng tìm bộ phim Tuổi 17
Đó là phim đầu tiên của Khổng Nhược Khuê, năm đó cô giống như dòng suối trong chảy giữa rừng sâu, như vầng trăng non trên trời đêm, nhưng đã hé lộ tài năng thiên bẩm
Cuộc sống ấy mà, nói cho cùng chỉ xoay quanh ăn ăn uống uống
Cửa quán mỳ Lão Gia treo tấm biển " Ông chủ có hỉ, hôm nay nghỉ ngơi", không biết bị bao nhiêu khách hàng nhổ nước bọt
Học sinh ở gần hay khách ở xa tới quán mỳ nhìn tấm biển đỏ treo trước cửa, đành biết thở dài, quán này không giống quán khác, mở hay không tùy hứng của ông chủ
Mọi người mâu thuẫn lắm, lần nào thấy đóng cửa vô cớ cũng chửi rủa mong cho cái quán này sập đi, thế nhưng quán mở một cái là cả đám lại kéo vào chật kín, gọi món tưng bừng
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Vì thế Lão Gia càng ngang ngược, không coi ai ra gì, hôm nay lại đóng cửa nữa
Lý Như Ý cũng sắp vào đoàn làm phim rồi, cho nên hôm nay mọi người tụ tập ở quán Lao Gia tiễn chân hắn
Thang Đại Hải thấy nơi này không đủ thể hiện sự coi trọng của công ty với nghệ sĩ vương bài của mình, vốn định mời mọi người lên nhà hàng 4 sao "Quan Vân" trên Bạch Vân Sơn
Nhưng Lý Như Ý dứt khoát muốn ăn mỳ ở quán Lão Gia cơ
Trên bàn đã bày mấy món ăn rồi, món nguội có hai, món nóng có ba, canh thịt bò, gà bí chế Tứ Xuyên, Trần Thuật hít hà chảy nước dãi, nói đủ rổi, ăn được rồi, Lão Gia vẫn ở trong bếp nói còn có món cá nữa
Giang Ngu chạy qua chạy lại giúp cha, xem ra là thực sự không muốn về Pháp nữa rồi, cam tâm tình nguyện làm tạp vụ trong cái gian bếp nhỏ xíu
Chỉ là cô mặc bộ đồng phục đen cực kỳ bắt mắt, so với Lão Gia đeo cái tạp dề màu cháo lòng với hoàn cảnh xung quanh, chẳng hợp tí nào
Thế nên khiến Lý Như Ý không ngừng nhìn vào bếp, không thể chuyên tâm đánh bài, bị dán giấy chi chít trên mặt.