“ Lão Gia, chú làm nhiều món ăn như thế, bọn cháu không ăn hết đâu.” Trần Thuật vừa ra bài vừa nói: ” Ăn không hết, không trả tiền đâu nhé.”
“ Ai cần cậu trả tiền?” Giọng khinh bỉ của Lão Gia từ trong bếp truyền ra: ” Nếu chẳng phải vì Như Ý, cậu không có tư cách vào quán của tôi
Yên tâm mà ăn đi, hôm nay tiễn chân Như Ý, không thu tiền các cậu.”
“ Chú nói thế cháu không thích nghe đâu nhé, cháu mà cẩn hưởng sái của Như Ý à, không có cháu dẫn tới, anh ấy có biết cái quán của chú không
Hai chúng ta quen nhau bao lâu rồi, cháu luôn coi chú như cha đẻ, chú đi thu tiền của con trai à?”
“ Tôi nhổ vào.” Lão Gia đang ở trong bếp chuyên tâm nấu ăn, nghe Trần Thuật ở ngoài nói linh tinh, tức giận thở phì phò thò đầu ra: ” Ai là cha con với cậu, có con như cậu thì sớm tức chết rồi, có thể không thu tiền của cậu và Như Ý, nhưng phải thu tiền của cậu.”
Trần Thuật hoảng luôn: ” Lão Gia, chú nên nhổ vào mặt cháu đây này, chú vừa nấu ăn vừa nhổ, ai mà ăn được.”
Giang Ngu phì cười ngồi xuống đất, mỗi lần nghe cha cô với Trần Thuật đối đáp là lại không nhịn được cười, hai người bọn họ còn giống cha con hơn cả cô, chỉ cần Trần Thuật tới là không lo buồn tẻ, cô thấy cha mình vẫn giữ sức khỏe tốt thế này nhờ công của y không ít
Con gái chưa bênh cha thì có người ngoài lên tiếng, Thang Đại Hải vỗ bài xuống bàn: ” Trần Thuật, cậu nói chuyện tởm quá đấy, lát nữa cậu có ăn không?”
Trần Thuật tỉnh bơ: ” Ăn chứ, sao không ăn?”
“ Rõ ràng anh sắp thua rồi, cố ý xóa bài phải không?” Lý Như Ý quan sát rất tốt, nhìn thấu ngay thủ đoạn của Thang Đại Hải:
Thang Đại Hải đỏ mặt tía tai, cãi: ” Lý Như Ý, sao cậu có thể nghĩ về tôi như thế
Tôi thấy Trần Thuật nói chuyện kinh tởm mới nhất thời không nhịn được ...”
Lý Như Ý đi guốc vào bụng hắn: ” Vậy cầm bài của anh lên đi.”
Thang Đại Hải đẩy bài đi, kiếm được cái cớ đường hoàng: ” Thôi, không chơi nữa, Lão Gia ở trong đó bận bịu, ba chúng ta ở ngoài này chơi bài còn ra cái gì
Bằng vào thái độ của cậu mà muốn tán tỉnh con gái người ta à, nếu là tôi thì sớm vào bếp giúp rồi.”
Lý Như Ý nghe vậy cũng úp bài, xé giấy trên mặt, chạy xuống bếp: ” Chị Tiểu Ngu, có cần tôi giúp không?”
“ Không cần đâu.” Cái giọng Thang Đại Hải có sức xuyên thấu rất mạnh, Giang Ngu nghe rõ ràng, cô có chút thiện cảm với Lý Như Ý, ai bảo hắn đẹp trai như thế, nói một cô gái hoàn toàn không có chút lay động nào là không thể, nhưng mà nói chuyện tình cảm nam nữ thì cô chưa sẵn sàng, đỏ mặt nói: ” Cậu ra chơi đi.”
“ Ai bảo không cần.” Lão Gia hừ một tiếng, chỉ tay: ” Đi rửa bát đi.”
“ Vâng.” Lý Như Ý hớn hở chạy đi lấy bát đũa đem rửa, vì phòng bếp nhỏ, cho nên thi thoảng khuỷu tay lại đụng chạm vào người Giang Ngu:
“ Cậu đi bao lâu?” Giang Ngu hỏi nhỏ, hai người cách nhau trong gang tấc mà không nói gì cả thì lúng túng quá, nên phá vỡ im lặng:
“ Đi ba tháng.”
“ Lâu vậy sao?”
“ Nhưng tôi sẽ thường xuyên về, vì tôi nhớ món mỳ lòng của Lão Gia.”
“ Thối lắm.” Lão Gia không nhịn được chửi: ” Cậu đi Thượng Hải có phải đi Tây đâu, tôi không tin ở đó không có mỳ lòng cho cậu ăn.”
Phim Chàng cơ trưởng có rất nhiều cảnh quay cần tiến hành ở sân bay, cùng với sử dụng vật tư thiết bị trong nghề, nên Đông Chính hợp tác với một công ty hàng không ở Thượng Hải vốn có quan hệ hợp tác tốt đẹp
Bảo Khổng Nhược Khuê ở thâm sơn cùng cốc muốn ăn bát mỳ không có còn tin, chứ ở Thượng Hải mà không ăn được, Lão Gia bất bình cho đồng nghiệp
Thằng nhãi ranh này xúc phạm trí tuệ của người ta à
Không biết có phải là do chơi với đám Trần Thuật lâu nên mặt cũng dày lên rồi hay không, Lý Như Ý thật như đếm đáp: ” Cháu thực sự nghĩ thế đấy.”
“ Thằng nhóc thối tha này, chút tâm tư của cậu, tưởng tôi không biết à?” Lão Gia giơ đũa lên làm động tác muốn đánh:
Giang Ngu ở bên vội nói: ” Cha, chú ý kìa, cháy cá giờ ...”
Ở ngoài phòng, sau khi đuổi được Lý Như Ý đi, Trần Thuật hỏi: ” Đàm phán ra sao rồi?”
“ Hòm hòm, vốn mới đầu lập công ty thì Từ Vĩnh Uy có 60% cổ phần, Lưu Long chiếm 30%, còn có một người tên là Triệu Đinh nắm phần còn lại
Về sau qua vài lần huy động vốn, Lưu Long chỉ còn 21%.” Thang Đại Hải dọn dẹp bài trên bàn: ” Từ Vĩnh Uy muốn nhanh chóng giải quyết cổ phần liên quan tới tội phạm, cho nên hai bên có chung mục tiêu
Nhưng bước cuối cùng gặp vấn đề.”
“ Vấn đề gì?”
“ Lưu Long không chịu ký, trước khi thẩm phản, muốn trích số tài sản này ra cần được thư ủy quyền của hắn.”
“ Cả đời này hắn đừng mong ra được nữa, sao không ký?” Trần Thuật thắc mắc: ” Lúc này còn nghĩ tới cổ phần sao, mà cổ phần cũng chưa chắc thuộc về hắn, tòa án mà tra xét tới, vậy thì thuộc về nhà nước rồi
À, vì người mua là chúng ta à?”
“ Ừ, không biết hắn được tin từ đâu, nên nhất định không chịu ký.” Thang Đại Hải tức lắm, nếu thuận lợi thì chuyện đã xong rồi:
“ Tự tạo nghiệt không thể sống, hắn tự làm tự chịu còn hận ai.” Trần Thuật coi khinh cái loại người đó, lúc làm việc xấu thành công thì dương dương đắc ý, lúc trả giá cho việc mình làm thì cứ như cả thiên hạ nợ mình: ” Tin tức có phải do Từ Vĩnh Uy nói với anh không?”
“ Đúng thế, hắn không nói làm sao tôi biết, còn bảo chúng ta đi đàm phán với Lưu Long.” Thang Đại Hải cười trào phúng: ” Hắn nghĩ đang nói chuyện với trẻ lên ba chắc, chúng ta chỉ đàm phán với hắn thôi, hắn mà không có quyền bán cổ phần thì miễn bàn
Thích gây khó dễ à, để tôi tìm mấy phóng viên quen biết tiết lộ phía chúng ta cực kỳ tức giận vì chuyện này, muốn truy cứu tới cùng, xem hắn dám dở trò nữa không?”
Trần Thuật ngăn: ” Đừng, cách đó cực đoan quá, đạn đã bắn ra rồi thì hắn còn sợ gì nữa, để tôi thử nói chuyện với hắn xem sao.”
Lúc này Lão Gia bê cái nồi cá ra đặt lên bàn gọi:
- Nào, ăn cơm thôi, chuyện gì cũng gác lại
Lý Như Ý và Giang Ngu theo sau sắp xếp bát đũa cho mọi người, trông cứ như đôi vợ chồng trẻ kết hôn chưa lâu
Nhìn thế nào cũng thấy đẹp đôi vừa mắt
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Lão Gia lục tủ lấy ra một vò rượu cũ: ” Rượu Phần ba mươi năm đấy, chỉ còn một vò thôi.”
Thang Đại Hải không chút khách khí bóc trần: ” Lão Gia, lần trước chú cũng nói câu này, rốt cuộc chú có bao nhiêu vò cuối cùng?”
Trần Thuật chọc Thang Đại Hải một cái, nói cạnh nói khóe: ” Lão Gia nói vò cuối là vò cuối, anh ý kiến cái gì
Vò cuối tất nhiên là càng nhiều càng tốt, thế nào cũng tốt hơn là hết luôn
Anh nói như thế, chẳng may Lão Gia ngại không lấy rượu ra nữa thì sao.”
Lão Gia chỉ Trần Thuật: ” Mấy đứa nghe xem, cậu ta ăn nói thế đấy.”
“ Lão Gia, cháu đang bất bình thay chú đấy, Thang Đại Hải tuổi chó, nuôi mãi không thân, uống rượu của người ta còn cắn người ta.”
“ Cậu mới tuổi chó, bạ đâu cắn đấy.” Thang Đại Hải phản kích:
“ Cái thằng này, Tiểu Khuê sao lại thích nó, con bé số khổ.” Lão Gia vừa rót rượu, vừa lo cho tương lai của Khổng Nhược Khuê:
“ Lão Gia, chú có biết Tiểu Khuê cung gì không?” Trần Thuật thấy mình oan ức:
“ Cung gì thì làm sao?” Lão Gia không hiểu:
“ Cô ấy cung bọ cạp, đứng đầu chuỗi thức ăn đấy, chỉ có cô ấy bắt nạt người khác thôi, chú nên lo cho cháu đây này ...”
“ Thằng nhóc thối, có phúc còn kêu ca, sau này Tiểu Khuê mà thiệt thòi gì, tôi cấm cửa cậu.” Lão Gia rót rượu xong nâng chén: ” Nào, chén đầu tiên chúc Như Ý tiền đồ vạn dặm.”
Trần Thuật nâng chén: ” Chúc Như Ý sớm sinh quý tử.”
“ Bạn gái chưa có, làm sao sinh quý tử?” Thang Đại Hải thắc mắc:
“ Cho nên chúng ta cần giúp Như Ý bù đắp phần còn thiếu đó.”
Lão Gia nhìn con gái đỏ mặt bẽn lẽn ngồi bên, thấy chén rượu mình đang cầm nặng ngàn cân, cứ nhìn tình thế này mà nói, con gái mình sớm muộn cũng rơi vào miệng sói thôi.
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]