[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“Cô ấy đi Pháp rồi à?” Trần Thuật nhíu mày, kỳ thực chuyện này y đã biết trước rồi, Khổng Nhược Khuê nói cho y biết từ lâu, nhưng bề ngoài lại tỏ ra lo lắng: ” Tôi xem thời sự thấy tình hình ở Pháp hiện rất bất ổn, hết khủng bố lại biểu tình
Cuối năm ngoái ở Paris bị tấn công liên hoàn, hơn trăm người chết, tới nay thi thoảng vẫn nghe thấy chuyện lẻ tẻ
Vũ Khiết lại đi một mình như vậy, không biết có nguy hiểm gì không
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
“ Chuyện đó thì liên quan gì tới tôi?” Thang Đại Hải khoanh tay trước ngực kiêu ngạo nói
“ Cũng phải.” Trần Thuật gật gù: ” Dù sao thì hôn sự của hai bên cũng hỏng rồi, cô ấy sống chết thế nào cũng ảnh hưởng gì tới anh đâu
Thế cũng tốt, cuối cùng anh cũng thoát được cuộc hôn nhân sắp đặt mà anh căm ghét rồi, tự do rồi, sống lại rồi
Lại có thể tìm Mỹ Mỹ, Cách Cách của anh rồi.”
Bạn bè là gì, là khi anh bị thương, bạn bè là thuốc sát trùng, dùng tuy đau nhưng mà tránh được nhiễm trùng
“ Tôi biết cậu đang khích tôi, nhưng không hiệu quả gì đâu.” Thang Đại Hải hừ một tiếng:
“ Hả
Anh nghĩ tôi đang khích anh à, tôi đang mỉa mai đấy, còn nếu anh muốn nghe nói khích ..
nghe đây này … ”
Trần Thuật chỉnh lại tư thế, giọng có vẻ bâng quơ: ” Một cô gái xinh đẹp mang theo trái tim bị tổn thương, tới Paris hoa lệ, đất nước nổi danh với chàng trai ga lăng lịch lãm
Thế nhưng dù có là kinh đô ánh sáng cũng không xua đi hết bóng tối trong lòng, càng đi giữa thành phố hoa lệ đó, cô ấy càng thấy cô quạnh giá rét tựa như đêm đông
Một hôm cô ấy vào quán bar uống rượu một mình, giữa lúc yếu lòng gặp nam nhân như hoàng tử bạch mã tới ngỏ ý muốn ngồi cùng, không ngờ càng nói chuyện càng hợp, sau đó hai người họ cùng uống say...”
Thang Đại Hải rốt cuộc không nhịn được cắt ngang: ” Cậu không biết nói gì dễ nghe hơn à?”
“ Thuốc đắng dã tật, lời thật chướng tai, tôi muốn làm thuốc đắng cho anh, còn uống hay không tự anh rồi.”
“ Không nói nữa, không nói nữa, đi uống với tôi vài ly.”
“ Không đi.” Trần Thuật từ chối thẳng thừng: ” Tôi còn về video chat với Khổng Khuê.”
Thang Đại Hải thấy ngực mình đau lắm, đời này hắn đâu làm gì có lỗi với quốc gia với nhân dân, mà sao bên cạnh toàn loại bạn bè như thế này, tức giận quát lên: ” Bác tài, đỗ xe bên lề.”
“ Sao thế
Định mua gì à?” Trần Thuật hỏi:
“ Không, mà cậu phải xuống xe rồi, chúng ta không cùng đường, cậu tự bắt taxi về đi, tôi cầu cho cậu không bắt được xe, phải đi bộ về.”
“ Hả, muốn đuổi tôi xuống
Thang Đại Hải, lương tâm anh bị chó ăn rồi à?”
Ông chủ ra lệnh rồi, tài xế phải nghe thôi, đỗ lại ở trước bến xe bus, sau đó Trần Thuật bị đuổi xuống
Trần Thuật xuống xe, vừa vặn nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp đang đợi ở bến xe bus, y đang hoàng chỉnh cổ áo, phẩy tay với Thang Đại Hải ngồi trong Mercedes như sếp nói với trợ lý: ” Về đi, không cần theo tôi nữa, tôi muốn tản bộ cho tỉnh rượu.”
Đuổi được cái tên mồm miệng rắn độc đi rồi, Thang Đại Hải ngồi một lúc lại chuyển tư thế, cảm giác như có cái dằm dưới ghế, rốt cuộc không nhịn được mở di động ra tìm kiếm từ khóa, khủng bố ở Pháp
Người như Thang Đại Hải, cả năm không xem thời sự lấy một lần, nếu không phải về nhà ăn cơm cha hắn xem thời sự thì chẳng biết chuyện gì ngoài giới giải trí
Thế nên khi hắn đọc tiêu đề " Đâm xe ở lễ hội pháo hoa ở Nice, 84 người chết, chưa phải con số cuối cùng", mặt tức thì tái đi một ít
Chuyện diễn ra cách đây chưa lâu
[ĐỌC TRUYỆN VIP MIỄN PHÍ TẠI Truyendich.vn]
Càng xem mặt càng trắng bệch, nào là tấn công tòa báo, nào là đánh bom SVĐ, nào là công nhân đường sắt đình công, nào là thừa cơ đốt phá, hôi của, cưỡng bức ..
Một cô gái một thân một mình đi tới đó, thực sự là quá nguy hiểm rồi
Trần Thuật tất nhiên không cần đi bộ về, vừa khuất khỏi tầm nhìn mấy cô gái đợi xe bus là hắn bắt chiếc taxi về tiểu khu mình thuê trọ
Về tới nơi thấy hóa đơn thu phí điện, nước dán ở cửa, kèm thêm lời nhắn, "không thanh toán trong bảy ngày cắt điện", Trần Thuật chợt nghĩ, nên có căn nhà của mình rồi
Lỡ chẳng may hôm nào đó Khổng Nhược Khuê uống say không thể về nhà, sau đó nhất định muốn ở lại nhà mình thì sao
Căn phòng này làm sao xứng với cô ấy
Nghĩ thôi đã thấy muốn chuốc say Khổng Nhược Khuê rồi, chỉ là cô ấy lại không có nhà
Khẽ thở dài thay quần áo, mở laptop ra, làm ra vẻ đang chăm chỉ phấn đấu, sau đó mới mở di động ra
Chuông reo hết lần này tới lần khác nhưng không ai bắt máy, Trần Thuật tiếc nuối, làm vài động tác chuẩn bị viết kịch bản thì tiếng chuông báo có cuộc gọi từ wechat vang lên
Trần Thuật nhận máy, tức thì nhìn thấy Khổng Nhược Khuê tóc bù xù che nửa mặt, mắt lim dim: ” Em ngủ rồi à, có phải vừa rồi đánh thức em không?”
Khổng Nhược Khuê vén mái tóc lòa xòa trước mặt, cố gắng mở mắt ra, nhưng mệt mỏi ập tới làm mí mắt cứ chực cụp xuống, xem ra mệt lắm rồi: ” Hôm nay quay mấy cảnh chiến đấu, còn phải quay đi quay lại mãi, ê ẩm cả người
Em vừa tắm xong, nằm trên giường đợi điện thoại của anh, không ngờ thiếp đi.”
“ Vậy em ngủ đi.” Trần Thuật nhìn đã thấy đau lòng: ” Chúng ta mai trò chuyện.”
“ Không đâu, em đợi mãi mới thấy anh mà, không chịu.”
“ Ngoan, đi ngủ đi, mai chúng ta sẽ trò chuyện bù mấy tiếng luôn, được không?” Trần Thuật dỗ dành:
“ Vậy hát cho em nghe, em mới ngủ.”
“ Anh sợ mình hát em tỉnh ngủ luôn ấy chứ.”
“ Vậy thì nói chuyện đi, hay là đọc báo cũng được ...” Khổng Nhược Khuê làm nũng: ” Em muốn nghe giọng anh đi vào giấc ngủ.”
Trần Thuật mở trang tin trên laptop, đọc ngay bài viết ở trang nhất: ” Kiến thiết tốt khu vực Đài Loan, Ma Cao, Hong Kong, mở ra chương mới trong cải cách mở cửa thời đại mới ...”
Đợi Trần Thuật đọc xong tin thời sự chính luận hết sức buồn ngủ thì Khổng Nhược Khuê đã khép mắt lại, khuôn mặt xinh đẹp vô ngần mang nụ cười ngọt ngào
Trần Thuật hôn nhẹ lên màn hình, ôn nhu nói: ” Mơ đẹp nhé Tiểu Khuê của anh.”